Xách xe ra tới cửa chuẩn bị ra về, Trí vẫn mải mê lạc mình trong những dòng suy nghĩ. Dĩ nhiên khi Phương hứa cô sẽ nói hết cho anh mọi chuyện vào một ngày cuối tháng anh rất vui, có điều sự tò mò trong anh thì không hề thuyên giảm tí nào. Phương càng hù dọa về độ nguy hiểm của những thông tin mà cô đang nắm giữ càng khiến Trí nôn nao đến ngày được vỡ lẽ, giống như phim ma ấy, dù biết là sợ nhưng vẫn muốn coi cho bằng được.
Đáng nhẽ ra Trí cũng chả muốn biết ba cái chuyện bí mật đó làm gì nếu đám bạn nó không suốt ngày réo hét bên tai nó rằng Phương là một con lừa đảo, rõ ràng trước khi đám bạn nó can thiệp vào nó có mảy may nghi ngờ gì bồ nó đâu. Nếu không tại đám bạn nó gây áp lực chắc nó đã không phải thấy bồ nó phải khóc nức nở như vậy rồi. Suy nghĩ một hồi Trí đâm ra giận đám bạn quá, nó tự hứa với lòng sẽ tìm rõ sự thật để chứng minh cho đám bạn thấy Phương là một con người tốt toàn diện và thật lòng yêu nó chứ chả phải phường lừa đảo hay bất kì một tính từ tồi tệ nào khác mà tụi bạn gán ghép cho.
"Uầy lỡ làm đồ ăn rồi thì thôi mình đem lên cho em ấy luôn, có gì mệt hay đói thì lôi ra ăn khỏi mất công gọi ship, giờ mang về cũng chẳng để làm gì!" – Trí tự nhủ rồi gác xe qua một bên, hí hửng mang túi đồ ăn mà anh đã chuẩn bị bằng cả tấm lòng lên cho Phương.
Cùng lúc đó thì trong phòng Phương lại đang có một cuộc trò chuyện:
_ Lần này cô gọi nên là vì một chuyện quan trọng thật sự, tôi không có thời gian để mà chơi đùa với cô đâu! – âm thanh từ đầu dây bên kia phát ra thông qua máy biến đổi giọng nói.
Phương thỏ thẻ, nghe chừng hơi run:
_ Xin lỗi ông tại hồi nãy đối tượng có mặt ở đây nên tôi không tiện nói chuyện. Trong vụ lần này có một biến số đã phát sinh khiến mình phải dè chừng là đám bạn của đối tượng, hiện tại bọn chúng đã biết khá nhiều thông tin về tôi cũng như lịch trình của đối tượng nên kế hoạch Bình Dương mới đành phải dời lại, tôi sợ nếu mình triển khai ngay hôm nay có khả năng chúng sẽ báo công an về sự mất tích của bạn tụi nó mất.
Sau một hồi im lặng, giọng nói lạnh lùng và vô cảm kia lại cất lên:
_ Cô còn trẻ mà biết suy nghĩ vậy là tốt, cảnh giác luôn là điều cần ghi nhớ khi làm cái nghề này. Một nước đi cẩn thận chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả nhưng tôi muốn nhắc cô thế này, nên đánh giá đúng thực lực của đối thủ để tránh việc trì hoãn quá nhiều cũng như tranh thủ tận dụng niềm tin của đối tượng hết sức có thể. Niềm tin là một giá trị tối quan trọng mà những người như chúng ta cần phải lợi dụng triệt để, vì niềm tin cũng đồng thời là nguồn tài nguyên hữu hạn, khi nó cạn rồi thì không còn xơ múi được gì nữa đâu. Cơ hội chỉ có một lần ráng mà nắm bắt cho chính xác.
_ Vâng tôi hiểu rồi thưa ông chủ, tôi đang cố gắng loại bỏ đám người kia ra khỏi phương trình đây, sẽ kết thúc nhanh thôi!
Phương đang nói giữa chừng thì cô nghe thấy âm thanh lạ phát ra ngay bên ngoài căn phòng. Tắt vội cuộc gọi, cô rón rén bước về phía cánh cửa xem có động tĩnh gì. Nhanh chóng mở cửa ra, cô thấy Trí đang áp tai vào cửa như vừa nghe ngóng điều gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đà Lạt : Hư và Thực
General FictionĐây không phải cuốn tiểu thuyết được viết dựa trên một câu chuyện có thật mà đây chính là sự thật về những gì đã diễn ra trong cuộc đời của một nhóm bạn học sinh Chuyên Lê Hồng Phong TP.HCM. Các nhân vật trong truyện có thể đã được...