IV - Choi Soobin

1.3K 147 25
                                        

- Huening Kai.

Huening Kai đầu óc nửa tỉnh nửa liệt, mắt không tự chủ liếc nhìn xuống một lượt người đối diện. Bộ đồ học sinh? Đây chẳng phải là đồ học sinh phiên bản cũ của trường cậu sao? Cậu đã nhìn thấy rất nhiều qua những bức tranh chụp các tiền bối được treo ở phòng giáo viên. Rồi ánh mắt cậu liếc đến bản tên được treo trước ngực con người đầy máu này. "Choi Soobin"? Soobin sao? Nghe quen quen, Huening Kai cố gắng lục tung não mình ra trong gấp gáp và yếu ớt, ai nói khi gặp hiểm nguy phải bình tĩnh chứ, người nào mà làm được thì đã là tiên thánh phương nào rồi!

Khoan đã, Huening Kai hơi bất động mà nhìn những giọt máu đang cứ chảy trên người cậu trai cao hơn mình cái đầu này. Người đầy máu, Choi Soobin, bộ đồng phục cũ...Bất chợt Huening Kai nhớ đến ba học sinh đã tự sát 20 năm trước, không phải trong ba học sinh ấy, có người tên Soobin sao? Tên thôi thì chưa đủ, Huening Kai cố nhớ lại, tầm soát hết não bộ của mình về những bức ảnh của trường. Đúng là nó, hình chụp ba học sinh cùng với câu lạc bộ văn nghệ được treo trong một góc của phòng giáo viên, cậu nhớ đến, khuôn mặt của ba học sinh đó...

Huening Kai sợ hãi, hoảng loạn, đưa con ngươi đang ướm đầy nước mắt rưng rưng mà ngước lên, lấy hết bình sinh lực mặc kệ con tim đang gào thét, tay chân đã muốn tê liệt mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện, Huening Kai trong phút chốc nhận ra Choi Soobin đã chết 20 năm trước tại lầu 5 ở trường cậu cùng với hai học sinh họ Choi khác và Choi Soobin đầy máu đang đứng trước mặt cậu bây giờ là cùng một người.

- Ôi mẹ ơi, ai gửi anh tới với tôi... - Huening Kai đã lên tới đỉnh điểm của sự sợ hãi, cộng với việc xung quanh phòng ngày một lạnh hơn, do khí âm sao? Người run rẩy tột độ, vậy ra tò mò là chết thật? Hết sinh lực để nghĩ ngợi, hết sinh lực để mấp máy, bao nhiêu sinh lực đổ hết cho việc nhìn con người trước mặt này, Huening Kai hoàn toàn kiệt sức.

Rầm!

Huening Kai - cậu xỉu rồi. Soobin khẽ nhìn cậu trai đang nằm, rồi nhìn cái nhẫn cậu ấy đang đeo. Lòng bực bội và uất ức thốt ra một câu:

- Kẻ trộm.

Bỗng có tiếng bước chân, Soobin vẫn đứng đó: "Chắc là bố mẹ của cậu bé này."

Cạch.

- Kai à, con làm sao vậy? - mẹ cậu hoảng hốt nâng người cậu lên.

- Kai, con nghe bố nói không Kai? - người bố cũng lo lắng không kém.

Soobin đứng đó quan sát họ nâng niu, hốt hoảng trước đứa con đang nằm. "Họ không thấy được mình sao?"

- Ông xã, gọi cứu thương mau lên!

- Tôi đang gọi đây, bà chờ chút!

Hai vợ chồng đang trong cơn hỗn loạn tốt độ. Chuyện gì xảy ra với con họ thế? Vì học quá nhiều nên kiệt sức ư? Hay thức ăn lúc nãy họ mua về có vấn đề? Lòng rối tung hết cả lên, người mẹ đã sợ đến mức rơi lệ, còn người bố cố gắng giữ bình tĩnh không để tay mình run quá nhiều để ấn số gọi cấp cứu, bỗng nhiên âm thanh lạ vang lên phá tan bầu không khí rối tung này.

- Khò..khò...khì...khò...

....

Soobin, bố và mẹ của Huening Kai đều hết hồn trước âm thanh vừa rồi. "Thằng nhóc này xỉu rồi cũng có thể ngáy sao?" - Soobin nghĩ thầm.

[TXT] [SooKai/ YeonGyu] Magic Island Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ