Chương Một

3.6K 28 2
                                    

Đêm nay trong nhà mở tiệc.
Trong nhà có tiệc, còn tôi trái lại ngồi trước bàn giấy, tay chống cằm thẫn thờ nhìn như ngây dại bức rèm châu trên cửa sổ. Rèm hạt châu! Những hạt châu bằng gỗ khắc, có lớn, có nhỏ, có hình bầu dục, có hình thoi, từng chuỗi buông rũ xuống như từng chuỗi giọt nước.Vì rèm châu này mà có lần Lục Bình bất mãn nói với tôi :

--Đây không phải quán cà phê, có ai lại dùng hạt châu làm rèm cửa sổ phòng ngủ đâu? Chỉ có em là luôn hứng thú với những vật có hình dạng kỳ quái!

--Chị hiểu gì nào? --Tôi hừ mũi --Rèm châu là vật đã có từ xưa giờ. Chị đọc nhiều thi thơ thì rõ!

--Ồ! Lục Bình mỉm cười -Đừng khoe mẽ thế. Ai chẳng biết cô hai nhà ta là chuyên gia thi thơ!

--Bỏ đi! Em còn không rõ khiếu thi thơ của em đáng xưng chuyên gia không, sao em còn không biết xấu hổ chứ ?--Tôi ngước cằm lên, chua chát tiếp mấy câu.

Chuyên gia thi thơ! Chị bớt châm chọc người ta đi! Bạn bè thân quen có mấy ai biết '' chuyên gia '' này của em, trái lại biết nhà ta có một cô gái tài năng được tuyển thẳng vào đại học T và một con ngốc thi rớt đại học!

--Được rồi! được rồi! Lục Bình bước đến, vò vò mái tóc ngắn của tôi, nhũn nhặn nói --Đừng buồn nữa! Thi rớt đại học không chỉ một mình em. Huống hồ, năm nay thi rớt thì sang năm thi lại, sang năm thi rớt thì còn năm tới nữa...

--Chỉ sợ đến khi chị làm giảng viên đại học rồi, em vẫn còn ở đó lo thi! --Tôi làu bàu.

--Lại ăn nói lung tung! Lục Bình lắc đầu, than dài.
Chị thật không hiểu em đấy, Tử Lăng! Với trí thông minh của em, em thật dễ dàng thi đậu vào đại học. Chị nghĩ....

--Chi không cần nghĩ --Tôi cắt ngang --Chị sẽ không bao giờ nghĩ ra. Không ai nghĩ ra, ngay cả bản thân em còn không nghĩ ra nữa là!

Lục Bình bối rối nhìn tôi, trong mắt chị chứa đầy vẻ thương xót, cảm thông, dịu đàng và quan tâm thắm thiết. trước nay chị luôn là người chị tốt! Một người chị đúng nghĩa! Tôi cười cười, nhướng mày, nói thoải mái :

--Đủ rồi, Lục Bình! Chị đừng nhăn nhó thế. Cho chị hay, em chẳng để ý tới chuyện đó. Không phải có hàng ngàn hàng vạn người thi rớt đại học sao? Em hả? Em....Tôi nhìn rèm châu, chợt đổi đề tài --Chị không cảm thấy rèm châu này đẹp sao? Không cảm thấy nó chứa dựng đầy ý tình sao?

Lục Bình giương mắt nhìn rèm châu.Tôi biết chị thật sự không nhận ra rèm châu đó đẹp và có ý tình gì, nhưng chị vẫn gục gặc đầu, bình thản nói :

--Đúng vậy nhìn kỹ nó thực ngộ nghĩnh!
Đây chính là chị, chính là Lục Bình, người chị hiền dịu, phục tùng, tốt bụng. Thâm tâm chị không chấp nhận rèm châu đó, chỉ vì chị không muốn làm phật lòng tôi.

Cả đời chị không hề muốn làm phật lòng bất kỳ ai. Xinh đẹp, học giỏi, nhân phẩm tốt, cha mẹ mong muốn chị có phẩm chất và học hành đều ưu việt thì chị phẩm chất và học hành đều ưu việt, cha mẹ hy vọng chị không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học thì chị liền không yêu đương. Chị là người con điển hình mà bất cứ cha mẹ nào trên đời đều mong muốn. Chả trách cha mẹ xem chị như hạt ngọc trên tay, cũng chả trách tôi ở trước mặt chị so nhau càng thấy kém.

Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh DaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ