Chương 9

1K 8 0
                                    

Suốt cả ngày tôi cứ luôn hồi hộp, căng thẳng, đầu óc nghĩ lan man. Không có ngày nào dài hơn hôm nay, cũng không có ngày nào nặng nề đến thế này. Thời gian cứ trôi chậm chạp, tôi ăn không nổi, ngồi không yên, hết chạy lên chạy xuống lầu rồi ôm ghita mà đàn không ra đàn, tôi nghe đĩa hát mà chẳng biết khúc nào, tên gì. Qúa trưa thì Sở Liêm gọi điện thoại cho tôi, nói vắn tắt là anh đã hẹn với Lục Bình sau khi tan ca sẽ '' đi chơi ngoại ô '' và luôn miệng căn đặn tôi hãy '' yên tâm ''.

Yên tâm ư? Tôi làm sao có thể yên tâm chứ? Người chị đáng thương của tôi, khi chị nhận điện thoại của Sở Liêm hẹn chị '' đi chơi ngoại ô '' thì chị sẽ nghĩ sao? Chị sẽ có biết bao mộng đẹp. Nhưng, sự thực thì thế nào? Ôi, đêm nay tôi làm sao đối mặt với Lục Bình đây? Yên tâm, tôi làm sao có thể yên tâm?

Đã không biết bao nhiêu lần tôi bước đến máy điện thoại, muốn gọi cho Sở Liêm, bảo anh đừng nói, không cần nói với Lục Bình bất cứ lời nào. Nhưng, vừa nhấc ống nghe tôi lại đặt xuống, Sở Liêm nói đúng, dứt khoát càng nhanh càng tốt. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải công khai, tôi phải tin tưởng Sở Liêm, trao tâm sự cho anh. Tôi phải tin tưởng Sở Liêm, anh là người đàn ông đàng hoàng, anh biết anh đang làm chuyện gì. Tôi phải tin tưởng Sở Liêm, tôi phải tin tưởng Sở Liêm.....Nhưng, tại sao tâm ý của tôi cứ trĩu nặng, hoảng loạn, sợ hãi thế này?

Khoảng 3 giờ chiều, anh em chú Phí Vân Chu và Phí Vân Phàm tới chơi. Gần đây họ là khách thường xuyên của nhà tôi. Qua hướng đẫn của Vân Phàm suốt mùa đông, tôi đã có thể gượng gạo đàn, chỉ trách tôi không có kiên nhẫn, lại thường nghĩ ngợi vớ vẩn, cho nên không sao học được thành thạo. Trông thấy tôi ôm đàn ngồi rúm ró trong salông, Vân Phàm tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Anh bước đến gần tôi, nhìn tôi đọ hỏi.

--Thế nào? Tôi không tin là cô đang luyện ghita.
Tôi ngước nhìn anh, gượng cười.
--Ngay bản thân tôi cũng không tin --Tôi đáp.

Cha và Phí Vân Chu lại bắt đầu bàn chuyện làm ăn. Chỉ một lát họ đã cùng vào phòng sách để xem xét giấy tờ, sổ sách, trong phòng khách còn lại tôi và Vân Phàm. Anh ngồi đối điện với tôi, đốt thuốc, nhin tôi chăm chú.

--Đàn tôi nghe một đoạn xem.

Tôi gắng trấn định, ngồi ngay ngắn, ôm ghita, chỉnh âm, đàn khúc '' Một giấc ảo mộng '' Vân Phàm lắng nghe giống như thầy giáo đang kiểm tra học trò, liên tục phả thuốc vào không khí. Tôi đàn xong đoạn một, đau khúc nhạc đạo tôi đàn tiếp đoạn hai. Tôi biết tôi đàn tương đối khá, vì càng lúc tôi càng tập trung tinh thần để đàn, càng lúc càng hoà nhập tình cảm của mình. Nhưng, khi tôi đang đàn đến '' Xuân đến xuân đi lặng lẽ, còn lại đây rèm châu sầu '' thì '' bựt '' một tiếng, đây đàn đứt rời, tôi ném đàn đứng lên, mặt tôi tái nhợt. Tôi chưa từng mê tín, nhưng hôm nay, tại sao lại là hôm nay chứ?

--Sao thế, Tử Lăng? Vân Phàm kinh ngạc hỏi -- Mặt cô trắng như tờ giấy! Đây đàn đứt là điều bình thường, không cần phải kinh sợ vì chuyện nhỏ như vậy chứ?

Tôi trợn mắt nhìn anh, anh mà biết gì! Tôi nhào tới bên điện thoại định nhấc ống nghe lên, Vân Phàm bước qua đặt tay lên vai tôi.

--Có chuyện gì, Tử Lăng? Cô đang buồn gì thế?
Ôi, không, tôi không thể gọi điện thoại, tôi phải tin Sở Liêm! Tôi phải tin Sở Liêm! Tôi ủ rũ quay trở lại bên salông, lẩm bẩm không đầu không đuôi :

Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh DaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ