Chương 11

1.1K 14 0
                                    

Đã hằng mấy ngày qua.
Buổi tối, tôi rút vào phòng ngủ của mình, nhìn rèm châu trên cửa sổ, ôm ghita đàn mãi khúc nhạc '' Một giấc mộng ''. Trong nhà tịch mịch, hca và mẹ đều ở trong bệnh viện. Sở Liêm đã xuất viện trước đây ba ngày, hiện giờ chắc hẳn cũng đang ở trong bệnh viện bầu bạn với Lục Bình. Cả căn nhà chỉ còn lại tôi và A Tú, A Tú có lẽ đang ở trong phòng mình dưới lầu. Tiếng đàn tinh tinh tang tang vang lên một lúc rồi ngưng, tôi nghiêng tai nghe tiếng lào xào bên ngoài cửa sổ. Đêm qua trời đổ mưa, sáng nay tôi vào vườn hoa xem, cỏ xanh ẩm ướt, hoa rơi đầy mặt đất. '' đêm qua gió mưa tơi bời, đêm nay hoa rụng đầy sân '' xuân đến xuân đi lặng lẽ, còn lại đây rèm châu sầu ''! Tôi nhìn rèm châu, nghe tiếng ío vi vu, trước mặt là ngọn đèn đã tắt mà cảm thấy cay đắng, chán chường, đau khổ sâu sắc. Hỡi ơi, đời người là gì? Số mạng là gì? Nơi chốn u linh ai là chúa tể đất trời vạn vật?

Tôi đặt ghita lên bàn, bắt đầu chìm trong suy tư. Sự thực thì tôi không biết tôi đang nghĩ gì, vì đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng, tôi cứ ngồi thế, ngồi không biết đến bao lâu. Gần đây, tình trạng ngồi một mình trầm tư là sinh hoạt thường ngày của tôi, tôi có thể ngồi suốt ngày, suốt đêm. Tôi đã không còn khóc lóc, thở than, tôi chỉ suy nghĩ, tuy không nghĩ được thông suốt điều gì.

Tôi ngồi rất lâu mãi đến khi chuông cổng reo. Tôi nghĩ có lẽ cha hay mẹ về nhà. Tôi vẫn ngồi bất động, sau đó, tôi nghe tiếng chân bước lên lầu đi thẳng về phía phòng tôi. Tôi đứng lên, dựa lưng vào bàn sách, đối mặt với cửa phòng.

Có tiếng gõ cửa nho nhỏ.
--Vào đi --Tôi uể oải nói --Cửa không khoá.
Cửa,ở, tôi rùng mình một cái, là Sở Liêm!

Anh bước vào, khép cửa lại sau lưng, rồi anh đứng dựa vào cửa, đăm đăm nhìn tôi. Tôi đờ người, tựa vào bàn sách, cũng bất động nhìn anh. Chúng tôi nhìn nhau có thể nghe được hơi thở của nhau, tiếng tim đập đồn đập của nhau. Đôi mắt tôi mở thật to, như muốn ngừng thở, tôi biết mặt mình đã không còn sắc máu. Đôi mắt anh đen và sâu thẳm, ngực anh phập phồng đữ đội, cả người anh như chết nơi cửa, chỉ đứng nhìn tôi. Dần dần một nỗi thống khổ tràn vào mắt anh, phủ khắp mặt anh. Khi anh đưa đôi mắt đau đớn đó nhìn tôi, người tôi run bần bật, thoắt chốc nước mắt đã trào ra, che mờ anh qua làn sương nước.

Thế là anh nhào tới bên tôi, không nói lời nào anh quỳ xuống dưới chân tôi, đang tay ôm lấy chân tôi, vùi mặt vào gấu váy của tôi.

Nước mắt chảy trên má tôi rơi xuống mái tóc đen đày của anh. Tôi run rẩy và cảm thấy nước mắt nóng hổi của anh thấm ướt váy tôi.

--Tử Lăng ôi Tử Lăng! Cuối cùng thì anh kêu ra tiếng.
Tôi ôm lấy đầu anh mặc cho nước mắt tuôn trào. Tôi cứ nấc nghẹn không nói được lời nào.

--Tử Lăng --Anh vẫn vùi mặt tránh nhìn tôi, nói thống thiết --Có một món đồ tuyệt đẹp, hoàn mỹ bằng thuỷ tinh, nhưng anh không cẩn thận làm hỏng nó. Anh chỉ đành phải mua nó thôi! Anh đành phải! Đây là điều đuy nhất anh có thể làm!

Anh nói khổ sở, đau đớn, bất lực.
Tôi cũng quỳ xuống, đang tay ôm đầu anh, để anh đối mặt với tôi, tôi chầm chậm lắc đầu.

Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh DaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ