Một tuần sau, tôi và Vân Phàm đời nhà mới của chúng tôi, đó là một căn hộ chung cư sang trọng vừa mới xây ở đường Trung Hiếu. Căn hộ có bốn phòng rộng rãi giống như phòng chúng tôi đã từng sống. Vân Phàm lại phải tốn nhiều công sức để trang trí trong nhà. Vách tường của phòng khách được ghép toàn bằng các đốt trúc. Thảm sàn màu vàng cam, salông cũng màu vàng cam, cùng rèm cửa sổ màu vàng óng. Phòng ngủ của tôi giống như trước kia, một bức rèm châu phủ từ đầu đến chân tường. Vì phòng ngủ rất lớn nên bức rèm châu đặc biệt nổi bật, ngồi ở đó tôi như bước vào quán cafe Lam Thiên. Vân Phàm không hài lòng lắm với phòng này, anh nói :
--Không thể cứ ở mãi trong nhà cha mẹ em nên chúng ta đời đến đây ở tạm. Thật sự muốn ở trong nhà mình thích chỉ có mua đất, tự thiết kế, nếu không thì chẳng thể nào vừa ý. --Anh dìu tôi --Chờ khi em quyết định ở đâu dài, anh sẽ thiết kế cho em một căn biệt thự đầy thi vị.
--Không phải chúng ta đã quyết định ở lâu đài sao? Tôi hỏi.
--Vậy sao? --Anh nhìn tôi một cái, đường như anh cười --Chỉ sợ em...châm lửa đốt mình, chúng ta sẽ không ai muốn ở lại lâu đài.--Anh không tin em sao, Vân Phàm?
--Không phải em đã giao bản thân em cho anh sao, Tử Lăng? --Anh nói sâu xa, dựa vào salông --Là số mạng đem em giao cho anh, đến nay anh không biết số mạng xếp đặt bước tiếp theo của anh là gì. -- Anh rít mạnh một hơi thuốc --Anh chỉ biết một điều, Sở Liêm đang trăm phương ngàn kế tìm cơ hội tiếp cận em.--Chúng ta đã thống nhất là không đề cập đến vấn đề này nữa mà, phải không? --Tôi nói --Anh biết rõ là em chỉ muốn giúp họ!
Anh bước tới cạnh tôi, nhìn tôi chăm chú.
--Giá mà anh thật sự biết được em muốn làm gì. --Anh nhỏ giọng, dụi tắt thuốc --Được rồi, không gây nhau vì chuyện này. Anh đến nhà hàng xem sao. Chiều nay em định làm gì?--Em định đến thăm Lục Bình. --Tôi thẳng thắn nói --Thừa lúc Sở Liêm đi làm, em muốn một mình nói chuyện với chị ấy. Anh cũng biết đó, từ sau khi trở về em chưa có địp nào nói chuyện riêng với Lục Bình.
Anh đặt hai tay lên vai tôi, cúi xuống hôn tôi.
--Em đi đi! Chúc em may mắn!
--Sao thế? Tôi nhạy cảm hỏi.
Chị của em hiện giờ là một con người khó dụng tới. Em đi đối phó với chị ta đi, nhưng nhớ dự trữ nhiều đũng khí, nếu không em sẽ bại trận trở về đấy! --Anh ngừng xong, lại nói --Nhớ về sớm một chút. Tối nay anh sẽ về nhà đón em đi ăn tối.Thế là buổi chiều tôi đến nhà Lục Bình.
Tôi không điện thoại báo trước mà tới đột ngột vì tôi không muốn chị chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào. Nhà chị ở trong một con hẻm đường Đôn Hoá, thuộc chung cư bốn lầu được xây cất, nên trông no' cũ kỹ, lẻ loi, ảm đạm.Vì Lục Bình lên lầu bất tiện nên họ thuê tầng trệt. Ưu điểm của tầng trệt là có cái sân nho nhỏ. Tôi đứng mấy giây nơi cửa, sau đó tôi nhấn chuông.
Bên trong vang ra tiếng la lớn của Lục Bình.
--Tự mà vào. Cửa không khóa.Tôi đẩy cửa, qủa nhiên cửa chỉ khép hờ. Tôi bước vào trong sân tráng xi-măng. Một cô bé khoảng chừng 15, 16 tuổi từ trong vọt ra suýt va vào tôi. Tôi giật mình, lại nghe giọng chát chúa của Lục Bình vang ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh Dao
Lãng mạnCâu chuyện đã được chuyển thể thành phim hai lần. - Giấc Mộng Sau Rèm (1995) - Một Thoáng Mộng Mơ (2007)