Ba ngày liên tiếp, thần trí tôi lôn hoang mang, hoảng loạn, Lục Bình bị thương, sự chọn lựa của Sở Liêm, việc Vân Phàm cầu hôn tôi, bao chuyện bất ngờ đồn đập xảy tới vây chặt tôi, bức tôi khiến tôi không còn thời gian để thở. Vân Phàm bảo tôi hãy suy nghĩ ba ngày nhưng tôi làm sao suy nghĩ đây? Tôi làm sao có thể bình tĩnh cân nhắc đây? Tôi như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả mênh mông chẳng biết đâu là mục tiêu, là bến bờ của mình. Tôi hoang mang, bối rối, mất phương hướng.
Để tránh gặp mặt Sở Liêm, nhất là tránh gặp Lục Bình và Sở Liêm ở cùng một chỗ, hàng ngày vừa sáng sớm tôi đã đến bệnh viện thăm Lục Bình, vì Sở Liêm đã hồi phục và đi làm trở lại, nên sau khi tan sở anh mới vào bệnh viện. Lục Bình cũng đang dần đà khoẻ lên, gò má của chị đã có sắc hồng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn. Ngày nào cũng như ngày nấy, vừa thức giấc, Lục Bình đã ngong ngóng đến giờ Sở Liêm xuất hiện. Chị bắt đầu sôi nổi nói với tôi về Sở Liêm, nhắc lại khoảng thời thơ ấu của chúng tôi, những chuyện xa xưa và bàn về tương lai của hai người. Chị thường căng thẳng nắm tay tôi luôn miệng hỏi :
--Tử Lăng, em nghĩ xem, Sở Liêm có chịu nổi một người vợ tàn phế không? Em nghĩ anh ấy có thể yêu chị mãi mãi không? Em nghĩ anh ấy có thể thay lòng đổi đạ không? Em có cảm thấy chị cần từ chối mối tình này không? Em có cho rằng anh thật sự yêu chị không?
Phải trả lời những câu hỏi này là một điều qúa sức đau khổ đối với tôi, mỗ câu như một làn roi quất mạnh vào tim tôi, nhưng ngược lại tôi phải đè nén xúc cảm của mình mà tươi tỉnh, hớn hở nói :
--Sao chị lại nghi ngờ Sở Liêm? Từ nhỏ, anh ấy đã là người có tránh nhiệm.
Đến khi trở về nhà, vừa đóng cửa phòng là tôi hoàn toàn suy sụp, qụy ngã trên giường mà rên rỉ kêu :
--Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!
Đã mấy ngày tôi không gặp Sở Liêm. Vân Phàm cũng không đến thăm tôi, anh muốn tôi có khoảng thời gian thật sự an tĩnh để suy nghĩ. Nhưng, tâm tình tôi rối laọn, sa sút thế này, tôi làm sao còn đủ sức đắn đo suy nghĩ? Ba ngày qua tôi luôn có cảm giác không thực, nó giống như một giấc mộng, như một trò dùa....Tôi thường ngồi một mình trước cửa số, ôm đàn mà mông lung nghĩ chuyện của tôi, không, là câu chuyện của chúng tôi : tôi, Lục Bình, Sở Liêm và Vân Phàm. Càng nghĩ tôi càng hồ đồ, càng mê loạn, cuối cùng tôi buông ghita, ôm đầu mà hét cuồng điên với mình :
--Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa! Suy nghĩ, mày là kẻ thù lớn nhất của tao!
Còn tình cảm, tình cảm thì không phải là kẻ thù của tôi sao? Chúng hợp lại mà giày vò tôi, băm vằm cấu xé tôi.
Buổi tối ngày thứ ba thì Vân Phàm đến.
Khi anh đến thì mẹ vẫn còn trong bệnh viện, cha ở nàh nhưng đo qúa mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm. Tôi tiếp anh ở phòng khách.Tôi ngồi trên salông. Anh ngồi cạnh tôi, ánh mắt long lanh nhìn tôi. Giờ đang là cuối xuân đầu hạ, anh mặc chiếc áo sơmi màu đen, áo khoác ngoài màu vàng lam, quần tây đen, trông anh khá điển trai, phong độ. Lần đầu tôi phát giác anh cũng có khiếu thẩm mỹ đối với ăn mặc, hiểu nghệ thuật phối màu cho hài hoà. Anh dựa nghiêng trong ghế, đuỗi chân, lẳng lặng nhìn tôi. Tóc anh đày và đen, lông mi cũng đen như vậy, đôi mắt thâm trầm, thông minh, lần nữa tôi lại phát giác anh là người đàn ông có khá nhiều nam tính, có sức hấp đẫn!
![](https://img.wattpad.com/cover/28552679-288-k129260.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh Dao
Roman d'amourCâu chuyện đã được chuyển thể thành phim hai lần. - Giấc Mộng Sau Rèm (1995) - Một Thoáng Mộng Mơ (2007)