Ba ngày sau Sở Liêm và Lục Bình chính thức ly đị. Tin tức truyền đến váo buổi chiều lúc đó tôi và Vân Phàm đang ở trong phòng khách. Tinh trần tôi rất sa sút. Ba ngày này tôi luôn ở trong tâm trạng thảng thốt, bất an. Vân Phàm vừa đàn ghita vừa kể đủ chuyện mong làm tôi vui. Riêng chuyện tôi về muộn, chuyện tôi nói với Lục Bình ra sao anh không đả động tới, tôi cũng không nhắc câu nào.
Tôi biết chuyện Lục Bình và Sở Liêm ly đị là đo mẹ gọi điện thoại đến báo. Tôi cầm ống nghe, nghe mẹ khóc lóc kể lể không đứt.
--Sao lại xảy ra việc này chứ? Kết hôn mới hai năm mà đã ly đị! Lục Bình lại không phải là cô gái mạnh khoẻ gì, sau này ai còn cần nó chứ ?...Hiện giờ nó chuyển về ở trong nhà. Nó nói muốn xuất ngoại ngay lập tức. Ôi trời! Sao số mẹ khổ thế! Một đứa con gái mới trở về, thì lại một đứa đòi ra đi. Ôi, Tử Lăng, làm sao đây? Nó xuất ngoại rồi ai sẽ chăm sóc nó chứ? Ôi, sao nhà chúng ta bất hạnh qúa! Tai nạn đồn đập thế này! Sở Liêm nó lại đồng ý với đề nghị của Lục Bình, nó không hiểu chút nào lòng đạ phụ nữ. Vợ chồng trẻ gây gổ nhau đâu đến nỗi phải ly đị chứ....
Đường như điện thoại bị Lục Bình giật đi, tôi nghe tiếng Lục Bình đang hét vào ống nghe :
--Tử Lăng, thời cơ của cô đã tới rồi. Tôi trả bảo bối yêu đấu lại cho cô đó! Chúc cô vô cùng hạnh phúc, đông con nhiều cháu!
Điện thoại cắt ngang. Tôi cầm ống nghe sững sờ. Tôi nghĩ mặt tôi chắc hẳn tái mét. Tôi từ từ gác điện thoại, vừa quay đầu đã chạm ánh mắt đò hỏi của Vân Phàm đang nhìn tôi không chớp.
--Lục Bình và Sở Liêm đã ly đị rồi !--Tôi mê man nói.
--Ồ !--Anh vẫn nhìn tôi đăm đăm.
--Lục Bình muốn xuất ngoại --Tôi lại vội vàng nói, cảm thấy cần phải nói một điều gì đó vì tâm trí của tôi lúc này thật hỗn độn, tay chân thừa thãi --Chị lại nhận được học bổng của đại học Massachutsetts...trường đó không quan tâm đến việc chị bị mất một chân. Lục Bình cho rằng đây là cơ hội để chị tìm lại được hạnh phúc và niềm vui.--Rất có lý !--Anh nói ngắn gọn --Nếu anh là chị em, anh cũng làm như vậy.
Tôi nhìn anh, nhất thời không biết nói gì mới phải cũng không phán đoán được anh nói vậy là có ý khác không, anh có nhận ra được ý đồ của tôi không. Tôi đứng bồn chồn, bất an. Thình lình chuông điện thoại lại reo, tôi giật thót người, vô thức cầm ống nghe lên.
--Alô ?--Tôi nói.
--Tử Lăng phải không ?--Bên kia là giọng nói tràn đầy vui sướng và tình cảm mãnh liệt. Tôi chỉ muốn báo với em tin mừng, chuyện của anh đã kết thúc rồi! Còn em thì sao?--Em...--Tôi rất mau quét mắt nhìn Vân Phàm một cái. Anh đang ngồi ôm đàn dựa nghiêng trong salông, vẫn nhìn tôi không chớp. Tâm ý tôi hoảng loạn --Em...sẽ liên lạc với anh sau, được không ?--Tôi vội hỏi --Anh đang gở đâu?
--Anh cũng đã đọn về nhà cha mẹ rồi --Anh trả lời không giấu được niềm phấn khích --Vừa có tin chắc chắn thì em báo cho anh ngay nhé!
--Vâng --Tôi gấp muốn gác máy.
--Chờ đã, Tử Lăng !--Sở Liêm kêu --Em không bị đao động, không thay đổi chứ? Em còn nhớ lời hứa đồng ý với anh không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh Dao
RomanceCâu chuyện đã được chuyển thể thành phim hai lần. - Giấc Mộng Sau Rèm (1995) - Một Thoáng Mộng Mơ (2007)