Tiệc tùng đã trôi qua mấy ngày rồi.
Lục Bình cũng bắt đầu đi làm.Thực ra Lục Bình chỉ đi làm tạm thời, chị đã chuẩn bị để xuất ngoại. Việc thi đỗ cao học đối với chị dễ như trở bàn tay, xin học bỗng càng không thành vấn đề. Sở dĩ chị còn ở lại trong nước, một là vì mẹ không đành xa chị, tôi đoán tám mươi phần trăm là vì Sở Liêm đáng chết đó.
Tại sao Sở Liêm đáng chết chứ? Tôi cũng không nói được tại sao. Vừa sáng sớm, mẹ đã báo tôi :
--Mẹ đã có nói với bác Sở gái với Sở Liêm rồi, về sau vào ngày hai, tư,sáu mỗi tuần, Sở Liêm sẽ tới giúp con ôn tập toán, Anh văn, chuẩn bị sang năm thi lại! Dù cho thế nào con cũng phải vào đại học!
--Mẹ! tôi nhăn mặt, con nghĩ con không thi đại học cho xong.
--Con nói gì vậy? Mẹ hốt hoảng nói, không thi đại học thì con có thể làm gì? ngay cả gả con cho người ta cũng không có gia dình tốt nào cần con!--Ngoài trừ thi đại học và gả cho người ta ra, con gái không thể làm được việc gì khác sao? Tôi buồn bực nói.
--Có cơ quan nào tuyển học sinh phổ thông? Mẹ khinh miệt nói, hơn nữa, gia dình ta như vầy...
--Được rồi, được rồi, tôi cắt ngang lời mẹ, con sẽ chuẩn bị để sang năm thi lại đại học,được chứ?
Mẹ cười tươi tắn.
--Vậy mới phải là con ngoan chứ!
--Nhưng, tôi từ từ nói, nếu sang năm con lại thi rớt thì làm sao?
--Năm tới thi nữa! Mẹ nói dứt khoát.
--Vậy mẹ chuẩn bị cho con một ít thuốc nhuộm tóc nhé!--Thuốc nhuộm tóc? Mẹ ré lên, vậy là ý gì?
--Nếu con thi suốt hai mươi năm mà vẫn rớt, chẳng phải khi đó con cần thuô'c nhuộm tóc sao? Tóc bạc mà đi thi thì quái lắm!Mẹ trợn tròn mắt nhìn tôi, hồi lâu mới kêu '' Ôi '' một tiếng, nói :
--Con thật không có ý chí. Tử Lăng, sao con không học tập chị con chứ? Nó chưa từng khiến mẹ phải lo lắng như vậy
--Đây chính là thất sách của mẹ, tôi uể oải nói.
--Thất sách của mẹ? con lại có ý gì đây? chân mày của mẹ nhíu càng chặt.--Đã sinh ra Lục Bình qúa tốt đẹp thì đừng nên sinh thêm con! Ai bảo mẹ không thoả mãn mà cho ra thêm con quỷ đáng ghét này!
Mẹ chết lặng ở đó, mắt mở trừng trừng nhìn tôi cứ như là trông thấy quái vật chưa từng gặp. Qua hồi lâu, bà mới nghiến răng nói một câu :
--Con khiến người ta khó chịu dựng nổi! Mẹ quay người đi về phía cửa. Tôi rầu rĩ ngồi nơi đó, phát ngây với bức rèm châu của mình. nghe tiếng cửa mở, tôi đột ngột quay đầu gọi :
Mẹ!
Mẹ quay đầu qua.
--Con xin lỗi, tôi nhỏ nhẹ nói, con không cố ý.
Mẹ quay lại trước mặt tôi, đang tay ôm lấy đầu tôi, vò vò đầu tôi như vò đầu một đứa bé con. Mẹ dịu dàng, hiền từ, có mấy phần cam chịu, thở dài nói :--Con ngoan. Mẹ biết con thi rớt đại học, trong lòng không vui, nhưng chỉ cần con cố công thì sang năm chắc chắn sẽ đậu. Con thông minh không hề thua kém Lục Bình, mẹ chỉ không hiểu sao con từ sáng chí tối cứ phát ngây ra với cái rèm này. Con bớt mơ mộng, đọc sách nhiều thêm, thì sẽ không vấn đề gì. Sau này có Sở Liêm đến giúp con ôn tập, nhất định con sẽ tiến bộ rất nhanh.
![](https://img.wattpad.com/cover/28552679-288-k129260.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh Dao
RomansaCâu chuyện đã được chuyển thể thành phim hai lần. - Giấc Mộng Sau Rèm (1995) - Một Thoáng Mộng Mơ (2007)