8. Đất khách quê người

911 62 5
                                    

Hodan đưa cả hai về được làng. Dương Đức nhảy xuống ngựa trước, đi đến chỗ Tú Anh đưa tay về phía nàng. Nàng thất kinh nhìn y rồi dáo dác trông ra xung quanh.

-Thầy làm gì vậy?

Hodan đang đi trước bỗng quay đầu lại. Tú Anh liền hất tay y đi, vui vẻ nhảy xuống ngựa.

-Hôm nay thật là làm phiền tiểu thư quá.

-Nào có việc chi.

Hodan cười khả ái, quay lại nhìn Dương Đức khiến y bất giác cau chặt lông mày.

Bước vào căn nhà lớn nhất thôn, cả hai được dắt ngồi xuống một chiếc bàn lớn, trước mặt vẫn là già làng và thũ lĩnh kia, giờ nàng biết có lẽ người đó là tộc trưởng hoặc người đứng đầu.

Dương Đức cũng đã kể cho nàng nghe về chuyện cách đây chục năm, Nùng Trí Cao khởi nghĩa ly khai Đại Việt, đưa quân đánh sang Tống nhưng bại trận, giờ đây khu vực này vẫn còn đang tranh chấp. Giờ đây các bộ tộc riêng lẻ tự nắm các vùng canh tác, khai thác, dẫn đến loạn lạc xảy ra.

-Mời hai vị trợ giáo ngồi.

Cặp chân mày Dương Đức cứ không giãn ra nổi, y để mắt mọi biểu cảm xung quanh, lòng có phòng bị. Y kéo Tú Anh ngồi lại gần mình.

-Được các vị bô lão ở đây tiếp đón nồng nhiệt như vậy, tôi thật không biết làm sao để báo đáp.

Tú Anh niềm nở cười, mặc cho Dương Đức cứ hậm hực như thế. Nàng nén đau ở bắp tay, nâng ly đáp lễ.

-Mời hai vị dùng.

Thêm mấy người hầu bưng vào cơ man là thức ăn, từ dê nướng đến rau rừng xào, các loại củ quả Tú Anh chưa từng biết đến. Nàng nhìn sang Dương Đức vẫn không hề có ý định đụng đũa, liền nhìn sang ánh mắt dò xét của thủ lĩnh kia.

-Trợ giáo chẳng lẽ sợ bọn ta hạ độc hay sao?

Y nhấc cặp mắt một mí ngước nhìn mấy chục người đối diện, đôi môi nhếch lên tuấn mỹ.

-Thủ lĩnh quá lời rồi. Nhưng thủ lĩnh có phần không biết, các trợ giáo ở Thăng Long đều ăn uống thanh tịnh. Dù không phải chay giới, nhưng cũng gọi là đạm bạc.

Nàng nhìn ánh mắt y có điều bất ổn, bèn cười chêm lời.

-Phải, đã làm phiền các vị nhọc tâm rồi. Chúng tôi vẫn nên ăn cơm trắng vậy.

Bọn họ dường như đều không ai bảo nhau câu nào, cặm cụi nhấc đũa mà ăn trong tĩnh lặng. Được một lúc, bà lão đã lên tiếng.

-Hai vị cứ ở đây thêm vài ngày, muốn tìm hiểu cũng được, nhưng ta có việc muốn nhờ các vị.

Dương Đức biết ngay mà, y buông đũa, lập tức trưng ra vẻ ngoài đằng đằng sát khí. Tú Anh thấy vậy liền nhã nhặn mời bà nói. Dù sao cũng đang ở trong đất của họ, cứ ngang nhiên hống hách chết khi nào không hay.

-Chuyện là, ta có hai người cháu gái. Nếu có thể để chúng nương tựa vào hai vị trợ giáo đây, theo hai người về Thăng Long hầu hạ, đã là phúc đức của bản làng ta rồi.

Bà vừa dứt lời, từ phía trong buồng đi ra hai người con gái, vóng dáng nhỏ nhắn, gương mặt trắng ửng hồng, một trong hai người họ chính là Hodan khi nãy.

Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long [Xuyên Không, Dã Sử Việt] - VivuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ