Tiêu Chiến sau khi lái xe từ trường Nhất Bác rời đi thì một thân đi uống rượu, trong tiếng nhạc quay cuồng, trong men cay chết choáng, hình ảnh của Nhất Bác cứ thoắt ẩn lại thoắt hiện trước mắt, không tài nào xua đuổi được. Tiêu Chiến nhớ lại cảnh tượng Nhất Bác tươi cười với người thanh niên kia, trong lòng anh dấy lên một nỗi sợ mơ hồ bóp nghẹn trái tim, bất chợt Tiêu Chiến ném mạnh ly rượu trên tay xuống. Tiêu Chiến không thể tiếp thu được ánh mắt tình tứ đó của Nhất Bác, tại sao ánh mắt đó không dành cho anh, anh yêu cậu kia mà. Không, không thể bỏ cuộc, cậu phải là của anh, Nhất Bác em chỉ có thể thuộc về một mình Tiêu Chiến mà thôi.
Khi tình yêu đến, có thể là mật ngọt cũng có thể là liều độc dược. Tiêu Chiến chưa thấy mật ngọt đâu, chỉ thấy toàn thuốc độc, đang từ từ phát tán trong cơ thể. Một Tiêu Chiến ôn nhu, điềm đạm nhưng thật ra rất độc đoán, tính chiếm hữu lại cực kì mạnh mẽ, yêu là phải có được người mình yêu bằng mọi giá.
Lưu Hải Khoan đưa Nhất Bác về đến nhà, y lịch sự vòng qua mở cửa xe cho cậu xuống, Nhất Bác bước xuống quay lại nhìn Lưu Hải Khoan rời đi bằng ánh mắt lưu luyến không nỡ rời. Vương Nhất Bác đâu thể nào ngờ rằng ở gần đó, mọi ánh mắt cử chỉ của Nhất Bác đều được một người thu hết vào tầm mắt.
Tiêu Chiến xuống xe đóng cửa mạnh bạo lại, không hiểu sao ngọn lửa ghen hờn từ đâu bốc cao không dừng lại được, mà hình như chính Tiêu Chiến cũng không muốn dừng lại hành động của anh.
" A, đau..."
Nhất Bác chợt rên lên khi cổ tay bị xiết chặt một cách thô bạo, lực đạo không hề nhẹ chút nào. Nhất Bác xoay người nhìn lại thì thấy Tiêu Chiến, sao anh lại có mặt ở đây giờ này. Sự xuất hiện của Tiêu Chiến khiến Nhất Bác bất ngờ đến độ quên đi cái đau nơi cổ tay, ánh mắt Tiêu Chiến giờ rất khác lạ, đỏ ngầu và hằn lên những tơ máu nhìn rất đáng sợ.
" Tiêu Chiến, anh... anh làm gì ở đây?"
Cậu nhớ lại cổ tay mình vẫn bị xiết chặt trong bàn tay rắn chắc của anh thì nhanh chóng muốn rút ra, thật sự cậu đang rất đau.
" Tiêu Chiến, anh buông tay em ra được không? Anh làm em đau đó." Vừa nói cậu vừa cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh.
Tiêu Chiến nhanh như chớp một tay luồng ra sau gáy, một tay vẫn giữ chặt tay của Nhất Bác rồi hôn lên đôi môi đang mấp máy nói của cậu.
"ư...ưm...ưm..."
Nhất Bác chợt bất ngờ, kinh hãi vì hành động của Tiêu Chiến nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà kháng cự, cậu mím chặt môi, một tay đẩy ngực anh ra xa, còn một tay đang bị giữ chặt thì cố gắng vung mạnh để thoát thân. Xui xẻo thay, sức lực của Nhất Bác so với Tiêu Chiến như hạt cát bỏ vào sa mạc, chẳng thấm vào đâu cả. Hành động phản kháng của Nhất Bác lại như liều thuốc kích thích Tiêu Chiến, khiến hành động của anh càng trở nên mạnh bạo hơn. Anh cắn vào môi dưới, ép buộc Nhất Bác phải mở miệng để bản thân có thể dễ dàng tấn công vào. Tiêu Chiến đang say rượu, Nhất Bác thì không, chính vì không say nên cậu vẫn kiên quyết chịu đau, mím thật chặt môi lại, cố gắng nghiên đầu thoát khỏi nụ hôn cuồng dã kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] CUỐI CÙNG CHO MỘT TÌNH YÊU
FanficNgười đi nên trà nguội rồi Có phải vì không còn quan trọng nên không nhất thiết phải nghĩ Không phải vì người vô tâm, chỉ tại tâm người không đặt nơi ta. Tự cho mình quan trọng Cược hết lần này đến lần khác Kết quả, vẫn là thua đến thảm hại Thật thê...