Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương

96 1 0
                                    


Nhà ta là họ Thịnh vùng Hựu Dương Kim Lăng nức tiếng, kỵ nội trúng Thám hoa nhưng đáng tiếc mất sớm, cụ nội Thịnh Hoành đến lúc cáo lão đã là quan viên nhị phẩm, ba người con trai đều là tiến sĩ hai bảng, vào triều làm quan, trong số đó có ông nội ta Thịnh Trường Bách, càng là nguyên lão hai triều được ghi tên vào Danh Thần các, bốn lần nhập các, ba lần bái tướng, để lại dấu chân trong sáu Bộ và mười ba tỉnh, môn sinh trải lần thiên hạ.

Mà ta, chỉ là một cô con gái vợ bé nho nhỏ trong gia đình thanh quý này, lại còn do một người con trai không được coi trọng sinh ra.

Ông nội trị gia cực nghiêm, bốn người con trai đều yêu cầu phải tu thân, tề gia rồi mới tới trị quốc bình thiên hạ, nếu có ai hành xử lông bông liền xử trí bằng gia pháp, ba người con trai đầu đều như ý, độc cha ta là ngoại lệ.

Hồi cha ta còn bé, ông nội tới biên thùy làm đại quan Tây Bắc, bà nội theo thường lệ đi theo, đành phải để lại con trai út sức khoẻ kém cho cụ nội là phu nhân Vương thị nuôi nấng, người già thường chiều cháu, đến khi ông bà nội về kinh, cha ta liền biến thành kiêu căng lười nhác.

Ông nội mấy bận định quản giáo, cụ nội lần nào cũng khóc đòi sống đòi chết, ông nội bận rộn việc triều chính, không thể ngày ngày đối phó với mẹ già và con thơ, thành ra cha ta cứ sống nửa vời như vậy đến khi lấy vợ sinh con.

Cái gì gọi là nửa vời? Nói cha ta giỏi giang đi, trong nhà họ Thịnh ai cũng có công danh lại chỉ thi đỗ Lẫm sinh, nói cha ta hư hỏng đi, lại cũng không dám thật sự giao du với những kẻ ăn chơi trác táng, gây ra những việc như kỹ nữ, ngoại thất như trong kịch.

Đến khi ta biết đi, biết nhảy còn thường xuyên nhìn thấy cụ nội ôm siết người cha đã trưởng thành của ta vào lòng, gào khóc với ông nội đang cầm gậy: "...Ai bảo A Hoan nhà ta không tốt hả, nhà bình thường có một vị tiến sỹ đã là khó, tổ tông nhà họ Thịnh lại rủ lòng thương, đứa nào cũng giỏi đọc sách, khiến A Hoan tự dưng lại thua kém, yêu chiều nhiều đứa hầu thì đã làm sao! Ta biết con ngứa mắt ta, thấy ta thương A Hoan nhiều hơn chút bèn muốn giày vò nó, chao ôi, chi bằng ta đâm đầu chết cho xong..."

Đối với hai bà cháu ôm nhau khóc lóc, ông nội toàn năng của ta đành từ bỏ, bà nội khó xử quay sang an ủi con dâu vài câu, thế là xong chuyện.

Mẹ cả và cha không có tình cảm với nhau, sinh được một trai một gái xong, hai vợ chồng cơ bản nước giếng không phạm nước sông, thú tiêu khiển lớn nhất của mẹ cả chính là châm chọc cha ta, lúc thì làm thơ, lúc thì vẽ tranh, thường xuyên lôi cha ta ra làm ví dụ phản diện để răn đe anh trai phải đọc sách tử tế, tu thân dưỡng tính.

Cha không dám chọc vào mẹ cả, đành phải kính nhi viễn chi, trừ vài ngày làm theo gia quy, còn đâu bình thường toàn chui rúc ở chỗ các bà vợ bé, dì ta mỗi tháng được hưởng sái ba, bốn ngày.

Với can đảm và trí tuệ của cha ta, đương nhiên không dám làm quen với kỳ nữ "thân là hạ tiện mà lòng cao ngút trời", lại không ai chọn con gái nhà lành cho ông ấy, vậy nên vợ bé của ông ấy toàn bộ là hầu gái trong phủ.

Trong số đội quân của cha ta, dì ta cũng thuộc dạng nửa vời, vừa không được yêu chiều như dì Lý, vừa không đến mức bị lạnh nhạt như dì Triệu chưa già sắc đã suy. Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bà là dì Khâu ở đối diện.

[ĐÃ HOÀN] THẬT Ư? THẬT Ư? PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ