hai mươi mốt

4.5K 373 35
                                    

"Tiểu Tán, chào buổi sáng"

Sau nụ hôn kia, Tiêu Chiến cũng bị đánh thức rồi, anh ngại ngùng áp mặt vào ngực cậu, len lén nở nụ cười.

"Anh tối qua sao không gọi em dậy?. Lại còn cùng em ngủ ở đây, anh không mỏi sao? "

"Em ngủ ngon như vậy, anh không dám đánh thức, cũng không thể ôm em vào phòng ngủ, chỉ có thể ngủ ở đây"

"Vậy anh cứ vào phòng ngủ là được rồi, em ngủ đâu chẳng được"

"Dù gì em cũng đến đây, làm sao có thể để em một mình ngủ trên sofa chứ"

Vương Nhất Bác mỉm cười ôm chặt lấy anh. Trời bắt đầu vào đông rồi, cũng may Tiêu Chiến bật điều hoà lớn cộng với đem luôn tấm chăn dày ra đây, còn không có khi đã lạnh đến chết rồi chứ không còn vui vẻ an nhàn tới vậy.

...

"Cún con, em mặc áo ấm của anh mà đi làm. Trời lạnh rồi em đừng có cậy mạnh rồi ăn mặc phong phanh như vậy". Ở trụ sở có sẵn đồng phục nên Vương Nhất Bác cũng định đến thẳng chỗ làm luôn, vậy là Tiêu Chiến nhất quyết đưa áo ấm của mình cho cậu.

"Không sao mà anh, cũng.... "

"Muốn cãi? Chê áo anh sao?". Tiêu Chiến nói xong thì xụ mặt xuống. Túm lại cái áo về phía mình.

"Không phải không phải. Mọi thứ của anh đều là tốt nhất. Em mặc mà". Vương Nhất Bác vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác lên người. "Tiểu Tán đừng giận mà, mọi chuyện đều nghe anh, em không cãi"

Tiêu Chiến quay lại, đưa tay sửa lại cổ áo cho cậu. "Em đó, không muốn anh giận thì tốt nhất là biết nghe lời chút. Anh là lo cho em chứ có phải... ưmm"

Vương Nhất Bác dùng nụ hôn chặn lại lời anh. Quấn quýt một lúc mới chịu buông anh ra.

"Em hiểu rồi, Bảo Bối, đều nghe anh cả"

...

Vương Nhất Bác mặt mày phơi phới đi làm, vừa đến nơi đã gặp Dương Nhậm.

"Có bạn trai đưa đi làm vui gớm nhỉ?"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ liếc mắt nhìn người đối diện. Dương Nhậm liền cười hề hề phóng tới khoác vai cậu.

"Đừng, cả người tôi đang mỏi, bỏ cái tay ra". Vương Nhất Bác ghét bỏ vừa đẩy người kia ra vừa cằn nhằn.

"Mỏi? Cậu đừng nói đêm qua cậu... cậu ngủ lại chỗ bác sĩ Tiêu?"

"Ừ, thì sao?"

"Hai người... Hai người không lẽ là?.."

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Dương Nhậm. Cậu ta lại như đang suy nghĩ vấn đề gì quan trọng lắm.

"Thấy thế nào, hử?"

"Ừm.. Hơi chật chội một chút, nhưng ấm áp lắm. Sáng ra hơi mỏi lưng một chút nhưng không sao. Rất thích"

"Là..... là lần đầu sao? Của cả hai".

Dương Nhậm bất ngờ đến mức nói lắp, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn thản nhiên như không có gì.

"Ừ, là lần đầu. Thì sao?"

"Còn thì sao gì nữa. Chúc mừng cậu chứ sao. Cuối cùng cũng hoàn toàn có được người rồi"

[ Bác Chiến ] Định Mệnh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ