mười chín

4.7K 370 37
                                    

4 giờ chiều, Vương Nhất Bác định ra ngoài mua ít đồ. Vậy mà vừa mở cửa, Tiêu Chiến đã đứng sẵn trước cửa.

"Anh... Anh sao vẫn còn ở đây?". Vương Nhất Bác bất ngờ mà thốt lên thành tiếng, sau đó mới nhận ra mình ngốc đến mức nào. Hỏi như vậy thì khác nào tự nhận lúc trưa biết Tiêu Chiến có đến.

.

Tiêu Chiến vào nhà, quan sát xung quanh một chút rồi mới ngồi xuống sofa trong phòng khách. Trong nhà Vương Nhất Bác cũng chẳng có gì nhiều. Mọi thứ đều được sắp xếp cẩn thận và ngăn nắp như chính con người của cậu.

"Sao em tránh mặt anh?"

Vương Nhất Bác chỉ biết cúi đầu trước câu hỏi của Tiêu Chiến.

"Chán ghét anh đến mức không muốn gặp sao?"

"Không có"

"Vậy sao không chịu gặp anh"

"Em tại sao lại phải gặp anh?"

"Em..... Được lắm Vương Nhất Bác, em giỏi."

Vương Nhất Bác đứng dậy bước ra ban công, cố gắng bình tĩnh hơn đôi chút. Mỗi lần nhìn thấy anh, cậu lại phải kìm chế bản thân mình để không lao vào ôm chặt lấy anh.

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ đã cảm giác được có vòng tay đang quấn quanh eo mình.

Tiêu Chiến vậy mà lại chủ động ôm cậu.

"Tiêu Chiến... ". Vương Nhất Bác lập tức gỡ bàn tay anh ra, xoay người lại đối diện với anh.

"Em không còn muốn nghe câu trả lời của anh nữa sao?"

"Ha, câu trả lời đó em đã nghe từ sớm rồi. Bây giờ không cần nghe thêm nữa"

"Nghe từ sớm? Anh rõ ràng chưa từng nói với em"

"Đúng, anh chưa từng nói với em. Nhưng lúc anh nói với Lục Tề coi em là em trai. Em nghe rất rõ ràng. Không sót một chữ nào. Cũng không hề có sự hiểu lầm nào cả."

Tiêu Chiến chợt thấy đau lòng. Hóa ra thực sự Vương Nhất Bác đã nghe thấy cuộc nói chuyện đó, nhưng có lẽ còn đoạn sau, cậu vẫn chưa nghe được nên mới xử sự như vậy. Hóa ra đây là lý do dạo gần đây cậu mất tích khỏi cuộc sống của anh.

Tiêu Chiến một lần bước bước tới ôm lấy cậu, áp đầu vào hỏm cổ cậu, hôn lên.

"Nhất Bác, anh xin lỗi. Lúc đó thực sự anh đã nói rằng xem em là em trai, nhưng còn đoạn sau đó, có phải em không nghe được hay không?"

.....

Tiêu Chiến từ phòng vệ sinh bước ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lục Tề.

"Cậu sao phải gắt lên như vậy, em trai thì em trai. Làm gì mà căng"

"Tôi căng cái gì?"

"Cậu không căng sao? Bộ dạng của cậu chính là cái kiểu 'phủ định mạnh mẽ chính là khẳng định' đó cậu biết không?"

Tiêu Chiến im lặng cúi đầu. Rất lâu sau mới lên tiếng.

"Đúng, tôi không đơn thuần coi em ấy là em trai. Trước đây tôi chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ tình cảm của mình dành cho Nhất Bác là gì chỉ là sau này khi được hỏi đến tôi mới suy nghĩ, rốt cục tình cảm này là gì. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi thương em ấy, tôi cần em ấy, em ấy cười tôi sẽ vui, chỉ cần nhìn em ấy bị thương, tôi mong mình có thể giúp em ấy san sẻ chút ít nỗi đau. Có lẽ nào tôi đã thực sự động tâm với Nhất Bác rồi"

[ Bác Chiến ] Định Mệnh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ