Buổi chiều trước khi học môn kinh tế học, tôi ấp ủ may mắn trong lòng, cố ý chạy tới khu Dật Lâu, căn phòng N406 ma quái kia, văn phòng khóa cửa, chắc là buổi chiều Tô Tín không có lớp nên không tới, tâm tình tốt lên tôi trở về lớp học.
Chạy qua chạy lại, tôi lại mệt mỏi, mà mệt mỏi thì phải làm gì bây giờ, tôi tranh thủ còn vài phút mới tới giờ học, nằm úp sấp trên bàn chuẩn bị chợp mắt một hồi. (tớ không biết chụy ấy làm gì mà mệt).
“Kỳ Nguyệt bên ngoài có người tìm.” Tôi vừa muốn ngủ liền có người đánh thức.
Người nào vậy! Quấy nhiễu mộng đẹp của ta.
Tôi có một khuyết điểm cực kì lớn đó là tánh khí khi rời ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôngiường, ghét nhất là lúc đi ngủ có người đánh thức, lúc này là lúc tôi có thể giết người.
Tôi đập bàn cố gắng ngẩng đầu, vén vén cái mái ngố của mình, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Minh Á đứng ngoài cửa sổ ngược chiều ánh sáng, cầm trong tay cái gì đó mỉm cười quơ quơ lên. Cũng không biết có phải do ánh sáng mặt trời làm chói mắt hay không mà vẻ ngoài của chàng thiếu niên ấy cực kỳ chói mắt, cũng cực kỳ ôn nhu. Đem một bụng đầy hỏa của tôi dập tắt.
Tôi chăm chú nhìn cái gì đó trong tay cậu ấy, lập tức tỉnh ngủ, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Cậu ấy thấy tôi đi ra,đôi mắt sáng rực tỏa khắp ý cười nhu hòa nói: “Cái này là anh học kiu tới mang tới đưa cho cậu.”
“Cám ơn cậu!” Tôi cực kỳ xấu hổ.
“Woa, Kỳ Nguyệt, cậu không cần chúng tớ chỉ đạo hành động đã làm cơm hộp cho bạn học Tô rồi hả?” Tân Hân ở phía Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đônsau tôi khoa trương kêu to: “Cậu cũng thật không để ý gì cả, sao có thể để bạn học Tô phải đi trả lại hộp.”
Tôi nhẫn nhịn không ngừng giựt giựt khóe miệng.
Trên khuôn mặt trắng noãn của Tô Minh Á cũng xuất hiện một tầng đỏ ửng, áy náy cười cười, “Không phải…..”
“Bạn học Tô bạn không cần phải mắc cỡ,” Tân Hân đi đến bên người Tô Minh Á vô vỗ vai cỗ vũ, “Tuy Kỳ Nguyệt không xinh lắm, tay nghề cũng không ổn nhưng mà tâm địa hiền lành nha. Cậu ấy thật sự có có ý với cậu, lần trước nói QQ với cậu xong cậu logout mà cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm cười rất háo sắc. Nhưng mà bạn học Tô, bạn không được vì vậy mà kì thị Kỳ Nguyệt của chúng tôi….”
Tôi nhịn xuống muốn hành hung Tân Hân, một tay cầm hộp cơm, một tay tha đầu cô vào trong phòng học.
“Cậu đừng túm tóc tớ… Tô Minh Á cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, cho Kỳ Nguyệt một cơ hội…”
Giọng Tân Hân vang vọng khắp cả hành lang, người đi đường và cả trong phòng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hai chúng tôi, Tô Minh Á rất không tự nhiên đứng ở cửa, cười vô cùng gượng gạo.
Tôi đột nhiên thấy mình như mắc phải nghiệp chướng gì, dễ dàng tha thứ cho tên Tân Hân đang giày xéo gốc rạ của nhân dân tổ quốc.