Fanfic H: Đêm đại điển đạo lữ

6K 190 33
                                        

Buổi lễ đại điển đạo lữ được trải thảm đỏ, bày yến tiệc kéo dài từ trong Đông Sơn đạo cung tới ngoài đường, phủ kín toàn bộ núi non. Trên trời có hơn ngàn tiểu tiên tới đế quân, Phó Trường Lăng và Tần Diễn không tài nào nhận hết nổi rượu được kính, phải nhờ Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn chắn một số.

Nhưng người hăng hái nhất nhận nhiệm vụ này là Giang Dạ Bạch, dù tửu lượng của hắn không tốt chút nào. Chắn được bốn bàn tiệc cho hai người, mặt Giang Dạ Bạch đã đỏ lên, tay vỗ vỗ lên vai Tần Diễn, khản giọng nghẹn ngào: "Chim non...rồi sẽ có lúc mọc cánh bay...tới mùa giao phối...sẽ tìm...", hắn lại trừng mắt nhìn qua Phó Trường Lăng đầy oán hận.

Tần Diễn nghe phân nửa thì đã cười khổ, tay quàng vai sư phụ mình, y ngoắc ngoắc Vân Vũ đỡ Giang Dạ Bạch tới chỗ tiên hạc để chở hắn về đạo cung.

Phó Trường Lăng đứng cạnh Tần Diễn, tuy mặt đã hơi nhuốm sắc hồng nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn dùng tay che lại, kề sát tai y: "Đây là căn bệnh phụ thân khi gả nhi nữ sao?"

Tần Diễn trừng liếc hắn một cái, bất đắc dĩ: "Đừng có nói bậy", y lại quay đầu nhìn theo bóng lưng sư phụ mình và Vân Vũ dần dần mất hút, im lặng một lát rồi lại cười bảo, "Trường Lăng, ta cũng đã từng tự hỏi khi gặp lại sư phụ rồi thì ngài ấy sẽ thế nào, ta...sẽ thế nào."

Tần Diễn hít sâu một hơi, trong giọng hơi mang ý cười: "3000 năm, cũng đủ để thông suốt."

Phó Trường Lăng im lặng một lát, quay đầu qua thơm vào má y, bắt đầu lải nhải: "Đâu chỉ là thông suốt, ngươi nhìn cha ta xem, đêm trước đại điển còn kéo ta đi uống rượu lải nhải một trận nhưng toàn bảo mấy câu như 'thằng nghịch tử rốt cuộc thú tức phụ, đi cho khuất mắt phụ thân', rồi cái gì mà 'Nhân tức nhà họ Phó không thể chịu ủy khuất, nương của ngươi sẽ theo sát A Diễn, nó có việc gì thì ngươi chuẩn bị bị từ khỏi gia phả.'. Đây là thái độ của phụ thân với nhi tử thú thê đấy, còn sư phụ rõ ràng xem ngươi là gả cho ta, là gả đấy."

Tất nhiên Phó Trường Lăng không kể hết cuộc đối thoại hôm qua. Hai canh giờ liền, hắn đã nghe Phó Ngọc Thù kể về Tần Diễn lúc hắn còn trong bức tượng.

Tượng thần không thể di chuyển, 2500 năm ấy, hắn chỉ có thể nhìn Tần Diễn cô độc uống rượu, lẩm bẩm tên hắn lúc say, bàn tay vuốt nhẹ lên mặt tượng rồi tựa người vào hắn ngủ gục.

Hắn không biết Tần Diễn giảng đạo những năm đó thế nào, 300 năm y ở Nghiệp Ngục thế nào, hay những lúc y hỏi Phó Ngọc Thù đã tìm ra cách cho hắn hồi sinh hay chưa.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này là khóe mắt Phó Trường Lăng lại hơi cay xè. Hắn dùng rượu che giấu, tay quàng qua vai Tần Diễn ôm nhẹ y, để đầu y tựa vào vai mình.

Cơ thể hắn ấm áp, cơ thể y ấm áp, không phải là dựa vào tượng đá.

Tần Diễn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi say rồi?"

Phó Trường Lăng lắc đầu, tay lại siết chặt hơn một chút: "Để ta ôm ngươi một lát."

Tần Diễn hơi mất tự nhiên khi hắn ôm y ở chỗ đông người, nhưng tay vẫn vòng qua vỗ vỗ lưng hắn vài cái: "Ừm".

[Edited] [HOÀN] Trác Ngọc - Mặc Thư BạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ