Nàng là ai?

361 18 16
                                    


Nắng nhạt làm phai đi màu mái ngói trước thềm lá vẫn nhẹ rơi rơi. Khắp TCT ánh hoàng hôn dần dần hiện rõ, cả một vùng trời xế tà hồng nhuận ảm đạm thấy rõ.

Lòng Hiệu Nguyệt giờ đây cũng đã mãn nguyện và yên tâm, nàng vui lắm, khi biết Miên Tông đã tỉnh lại. Vậy là từ nay không có gì ngăn cách hai người nữa rồi.

Nghe tin Miên Tông tỉnh lại, nàng đã khóc rất nhiều, nàng khóc vì sự vui mừng không kể xiết. Trong Phật đường, có lúc nàng quên ăn quên ngủ chuyên tâm quỳ trước Phật cầu nguyện, đến nổi hai bên đầu gối chai sần mà nàng vẫn kiên trì.

Nhưng nàng sẽ thế nào khi biết được sự thật này rằng: mọi sự lo lắng từ ruột gan, mấy đêm trường thức trắng đến héo hon những giọt nước mắt nghẹn ngào nàng khóc vì người giờ đây cũng coi như tan biến vì Miên Tông có còn nhớ đến nàng nữa.

Người đã thật sự quên nàng

Có trách thì chỉ biết trách lỗi tại trời, tại số phận hẩm hiu nên giờ đây chuyện tình đành đứt đoạn. Tại sao ông trời cứ thích chia Loan rẻ Thuý? đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió để ở bên nhau vậy mà

Khóa viện Lý Thuận được mở ra, mới mấy hôm thức trắng mà nàng đã gầy đi trông thấy.

Cứ tưởng người đến báo tin mừng sẽ là Lý Thắng ai ngờ không phải, là tiểu thái giám nhỏ hôm trước đến báo tin cho nàng

-Sao lại là ngươi? Lý Thắng đâu?

Tiểu thái giám nhanh nhẹn đáp:

-Sư phụ bận việc ở Điện Càn Thành nên sai con đến báo tin.

Hiệu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tiểu thái giám nhỏ, nhưng vẫn có phần sốt sắn như đang rất nóng lòng:

-Kim Thượng sao rồi? Để ta đi gặp ngài

Tiểu thái giám cuối mặt không dám nhìn nàng, ánh mắt buồn hẳn đi:

-Bẩm Phi Thành...có chuyện này...

Nét e dè, sợ sệt trên gương mặt tiểu thái giám nhỏ cứ luôn làm lòng nàng  cảm thấy bất an, mấy ngày nay nàng bên trong Phật đường, nhưng nhờ có Hương Nhị và tiểu thái giám này lén đến báo tin nên chuyện ít nhiều gì nàng cũng nghe loáng thoáng. Nhưng đó làm sao có thể là sự thật được cơ chứ? Nàng không tin !

Hiệu Nguyệt nghiêm giọng lại, hỏi:

-Là chuyện gì?

Tiểu thái giám nhỏ quỳ xuống bên nàng, giọng non nớt bắt đầu nghẹn lại:

-Nếu như Kim Thượng quên người thật, thì...

-Sẽ không bao giờ có chuyện đó !

Nàng nghiêm mặt nhìn tiểu thái giám, khiến cậu nghẹn họng không thể nói tiếp được nữa

-Nô tài...đang nói sự thật

-Ta không tin !

Nàng nhẹ cười. Ánh mắt mơ hồ ngấn lên giọt nước long lanh, lòng nàng nghẹn hẳn như đang muốn co rút lại

Tiểu thái giám nhỏ quỳ bên cạnh sụt sùi:

-Nô tài không biết nói sao cho đặng nhưng nếu người không tin có thể đến đó xem thử

Trẫm và NàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ