Chương 17: Đến cái gì đó phần 3

107 14 1
                                    

Cốc cốc cốc. Tác giả, còn ổn đó chứ?

Tác giả: Hả? Ờ ừm...cũng không biết nữa.

Lời lẽ trong có vẻ không hợp nha. Kẻ cao ngạo trước kia đâu rồi.

Tác giả: Đó là một câu chuyện buồn. Nhiều chuyện lắm, nên ta không kể đâu. Với lại đừng mơ ta sẽ nói!

Ơ rê, tôi còn chưa hỏi mà. Tác giả à, ngài làm căng quá rồi. Mà nói nè. Văn phong của ngài không còn được như xưa có biết không?

Tác giả: Rất rõ ràng, cũng đang tự hỏi tại...ừm, là do tính cách thay đổi đi. Hic.

Thôi nèo. Đừng khóc đừng khóc. Già lớn rồi, còn trẻ nữa đâu.

Tác giả: ... Nhưng ta không muốn già! Ngươi mới già!

Hầy...vậy thì để bên ngoài tác động nữa. Còn nhớ trò tâm thần phân liệt trước không? Sao không dùng nó nữa đi.

Tác giả: Nó là cái gì? Ăn được không?

Rồi rồi. (Già nên lú rồi đây mà, chậc chậc chậc.) Không có gì, không có gì. Vậy nói chung là viết như hồi xưa xem sao! Tự tin lên, gì mà không làm được chứ!

Tác giả: Tự tin là gì? Ăn được không?

(Moá nó! Tác giả tiêu rồi!)

---

Trong khi ngắm bầu trời sao trên xe ngựa, Rover đã sực nhớ ra một chuyện mà mình đã quên. Tất cả lý do làm ông quên đều là vì Lila, hay đúng hơn tại câu mỉa mai của cô mà ra. Ông đã quên đi việc mình cần làm sau khi vào thành phố. Đó chính là dẫn Zenta đến diện kiến đức vua đáng kính của mình.

Cơ thể ông run nhẹ lên vì nó. Còn chưa kể khi vừa vào đến thành phố, ông đã liền cho người đi báo tin chuyện này với ngài. Đã bao nhiêu lâu thời gian trôi qua rồi? Rover không biết, nhưng ông biết rõ chắc chắn mình sẽ bị trách phạt khi mà đến bây giờ vẫn chưa chịu tha cái mặt vào cung.

Mà tất cả những điều này, nói đi nói lại cũng chính là do Lila đã gây ra. Biết như thế, lúc nhận ra mình đã vì nông nổi mà làm ra một chuyện sai lầm, Rover đã không thể giữ nổi bình tĩnh như mấy ngày hôm qua. Nước mắt ông  lưng tròng mà hướng về Lila, người lúc này đang trông ngống về phía Zenta mua đồ ăn ở phía xa.

Bỗng nhiên bị Rover nhìn cái kiểu đó, Lila đã giật nảy mình. Nhưng rất nhanh, với cái bản tính ngáo ngơ, cô liền đánh cho Rover một ánh mắt coi thường khinh rẻ với những gì đang suy nghĩ trong đầu.

- Ông già sao thế? Không lẽ bụng có vấn đề sao? Vậy cũng cố nhịn đi nha, đừng có mà để xì ra đấy.

Lila vừa nói, còn dùng tay che lấy mũi là lùi về sau.

Chứng kiến nó đủ làm cho Rover tức chết, muốn giải thích thì không hiểu sao bụng của ông lại bỗng đau nhói.

Tất nhiên đó đều không phải một cơn đau bụng thông thường. Vì những lời của Lila và cơn tức giận, cùng áp lực đến từ việc chưa làm, Rover đã bị ép cho phải bụng đau thắt lại.

Nhưng cơn đau đó, nó đến nhanh đi cũng rất nhanh.

- Ông Rover.

Bởi vì người là liều thuốc, cũng như sẽ giúp đỡ ông rốt cuộc đã quay trở lại. Trên tay cầm hai cuộn bánh cuốn làm từ bột, được nướng lên, thêm vào trong thịt nướng với rau xanh.

Ma Vương Muốn Đi Làm Việc Tốt... Ừm Trước Chuyển Sinh Cái Đã!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ