Người đó chậm rãi đi đến, sau tròng kính là một đôi mắt đen không chứa một gợn sóng, cúi đầu nhìn Đàm Hinh.
"Đã lâu không gặp."
Ánh mắt anh ta không bức người, thậm chí còn bao hàm một tia ôn nhu, nhưng với Đàm Hinh, chỉ cảm thấy đáng sợ.
Cô cố gắng khắc chế xúc động muốn chạy trốn mãnh liệt, khẽ ừ.
Nói là đã lâu không gặp, thật ra cũng chưa đến một tháng, mà cô nhớ mang máng, lần trước bọn họ đã chia tay không vui cho lắm.Phương Lập Tân không thể nghi ngờ là thợ săn có kiên nhẫn nhất, kiên nhẫn trải lưới, kiên nhẫn thiết lập cạm bẫy, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Cô cau mày, đang muốn nói chuyện, Quý Yến ngăn chặn trước cô, cong môi cười một tiếng, hỏi: "Tình hình Phương gia bây giờ, thời gian này anh còn chơi, không có vấn đề sao."
Ánh mắt Phương Lập Tân như cũ nhìn chằm chằm vào Đàm Hinh, không để ý mà nói: "Một chút phiền phức nhỏ mà thôi."
Hai người này nhìn nhau, mùi thuốc súng trong đó đã tràn ngập.
Đàm Hinh giật góc áo Quý Yến, dùng ánh mắt hỏi anh, "Có chuyện gì vậy?"
Quý Yến chỉ đem bàn tay tinh tế mềm mại của cô gái, bao trong lòng bàn tay của mình, cười nói: "Chúng ta đi vào đi."
Anh không chịu nói, Đàm Hinh cũng không hỏi đến, khẽ vuốt cằm.
Chờ bọn họ đi vào, sắc mặt Đào Tĩnh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thấp giọng nói: "Tạ Hoàn đã về thủ đô rồi."
Phương Lập Tân không nói chuyện.
Đào Tĩnh nói: "Trước khi đi anh ấy nói với tôi, nhất định phải cẩn thận anh."
Phương Lập Tân tựa hồ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẫn là ngữ điệu không chập trùng, nói: "Kỳ thật không cần, tôi tạm thời sẽ không làm gì, huống hồ, cho dù tôi muốn làm, chỉ với cô cũng không ngăn cản được."
Đào Tĩnh từ trong cốp sau lấy ra mấy thùng xốp, nhẹ nhõm chất một chồng, một tay nâng lên đi vào trong.
Lúc đi ngang qua Phương Lập Tân, cô nói: "Tạ Hoàn kiêng nể anh là thân thích họ ngoại, không thể làm gì anh, nhưng tôi sẽ không, nhân lúc bây giờ tôi còn có kiên nhẫn giảng đạo lý với anh, dừng tay lại đi."
Phương Lập Tân nhìn bóng lưng của cô, giật giật khóe môi, dừng tay lại? Anh sớm đã không còn đường lui rồi.
Huống chi, người ra tay trước, không phải anh.
Anh nhìn trên màn hình điện thoại cuộc gọi vẫn chưa nhận, đè xuống phím tắt máy, sau đó nhanh chân bước vào trong biệt thự.
***
Trong đại sảnh, Dư Hạo đang cùng một nữ sinh đánh bi-a, mà Khổng Giai Giai ngồi một góc trên ghế sa lon chơi điện thoại, người không biết, còn tưởng rằng hai người kia mới là một đôi.
Khổng Giai Giai nhìn thấy Đàm Hinh, mặt lộ vẻ kinh hỉ, tiến lên chào đón: "Tiểu Hinh, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Giai Giai."
Dư Hạo cũng buông xuống gậy, đi tới chế nhạo nói: "Hai vị thật đúng là thong thả tới chậm nhit, biết chúng ta đợi bao lâu không."
Quý Yến nói: "Không phải nơi này do cậu chọn?"
"Đó là cậu đem hoa khôi của chúng ta vào tròng, tự mình làm một bữa tiệc lớn không đáng, " Dư Hạo nhìn về phía Đàm Hinh, cười đùa hí tửng nói: "Tiểu Hinh lại đẹp lên rồi."
Đàm Hinh cười một tiếng.
"Cám ơn."
Quý Yến nhíu mày liếc mắt nhìn anh ta, Dư Hạo bĩu môi, không đúng sao.
Nữ sinh hướng bọn họ gật đầu, mỉm cười nói: "Chào mọi người, tôi là Chương Tuyết, là bạn của Dư Hạo, thường xuyên nghe cậu ấy nhắc đến mọi người, rất hân hạnh được làm quen."
Mặc dù cô ta không xinh đẹp như Khổng Giai Giai, nhưng cả một thân toát lên thư hương ý vị, thanh nhã trang dung, Khổng Giai Giai bỗng nhiên có một chút tục khí.
Khổng Giai Giai không phản ứng, đại khái đã sớm quen thuộc với việc này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Ly hôn rồi, Cảm ơn! - Tịch Tịch Lý
RomanceVăn án: Đàm Hinh xuyên vào quyển tiểu thuyết tình cảm, cô đóng vai là thanh mai trúc mã kiêm vợ trước của nam chính, được mặc định chỉ là nữ phụ. Trở về năm 17 tuổi, cô có ký ức của kiếp trước nên quyết định chỉ làm một bình hoa lặng thầm sống yên ổ...