Chương 22: Dụ Ngôn Đi Xem Mắt

231 13 0
                                    

"Sau này, nếu yêu ai khác. Em đừng làm người nặng tình, làm người nặng tình thực sự rất đau khổ. Em nhé!"

Là người nặng tình, chuyện gì cũng nghĩ cho người ta, chuyện gì cũng lo cho người ta. Là người nặng tình, chính là cho người ta cái quyền được tổn thương mình vô điều kiện, chính là cho dù trời có sập xuống thì bản thân không màng mà đi chống đỡ cho người ta. Em không biết đâu, cho dù có yêu thương người ta bao nhiêu, cũng đừng làm kẻ nặng tình. Đừng như Dụ Ngôn, càng yêu càng đau lòng.

Hứa Giai Kỳ không tốt, cô không thể chăm sóc Dụ Ngôn như đã hứa, cô thực sự không tốt. Hứa Giai Kỳ một mình ngồi trong phòng, bản thân mông lung suy nghĩ về chuyện tương lai, cô không biết bản thân mình muốn gì, không biết mình sẽ đi về đâu. À, đi về đâu được khi mắt không nhìn thấy gì kia chứ, xem ra cô nghĩ quá xa rồi.

Dụ Ngôn đứng phía sau cứ dõi theo bóng lưng Hứa Giai Kỳ. Em thực sự muốn ôm lấy cô, thực sự muốn tìm lại hơi ấm từ cô, rất muốn để cô biết rằng bản thân mình vẫn đang ở cạnh cô. Một chút cũng không muốn rời xa.

Hứa Giai Kỳ thực ra từ lâu đã phần nào đoán được Dụ Ngôn đang bên cạnh mình. Hứa Giai Kỳ nhạy bén như vậy làm sao cô không nhận ra chứ chỉ là cô không muốn xác thực, không muốn em mãi theo đuổi một kẻ mù lòa như cô. Có lần, lúc đó cô đang sốt, cô cảm nhận được có người đang ôm mình ngủ, mùi hương cơ thể sọc vào mũi cô một cách nhẹ nhàng nhất. Là mùi hương của em, cả đời này Hứa Giai Kỳ cũng không quên mùi hương ấy. Còn có lần, cô vì không nhìn thấy đường nên bị dao cắt trúng tay, chính là bàn tay em chạm vào băng bó vết thương cho cô, lần này cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm của em. Rất rõ là đằng khác, càng nghĩ càng trách ông trời, ông có thể tàn nhẫn với Hứa Giai Kỳ cô như thế nào cũng được, tại sao lại đọa đày cả Dụ Ngôn. Tại sao lại bắt em ấy cứ chạy theo một người không tương lai như cô. Tình yêu mà, vốn dĩ vô thường, ngày hôm qua vừa mới tận hưởng mùi vị của hạnh phúc, vậy mà hôm nay lại nếm trải đau khổ trên môi.

Hứa Giai Kỳ ngồi thừ ra đấy cũng hơn hai giờ đồng hồ rồi. Dụ Ngôn càng lúc càng thấy lo cho cô liền gọi cho Ngu Thư Hân đến khuyên Hứa Giai Kỳ . Vừa ngưng cuộc gọi với chị họ em lại nhận được cuộc gọi từ chủ tịch Dụ. Thở dài ngán ngẩm khi nhìn thấy tên bà hiện trên màn hình, gần đây không hiểu vì sao bà luôn cáu gắt đòi gả cưới em cho những tên công tử nhà giàu. Chưa bao giờ em chán ghét phải về nhà như thế.

"Con nghe"

"Dụ Ngôn... Tối nay con phải cùng mẹ đi xem mắt Chu Tuấn Hào. Con trai lớn của tập đoàn Chu Thành. Sắp tới bệnh viện cần sự giúp đỡ của bên đó rất nhiều mới có thể cứu vãn được tình hình bệnh viện" Đầu dây bên kia giọng nói của chủ tịch Dụ có phần nghiêm trọng

Gần đây tình hình bệnh viện thực sự không khả quan lắm. Số bệnh nhân giảm, doanh thu cũng giảm. Hơn nữa còn gặp vấn đề kiện cáo làm danh tiếng bệnh viện không tốt như trước được nữa.

"Mẹ bán con?" Dụ Ngôn nhếch môi khinh bỉ, chẳng lẽ người mẹ em thương yêu nhất lại vì cứu bệnh viện mà đánh đổi cả hạnh phúc con gái mình sao.

"Không phải là mẹ bán con, nhưng bệnh viện thực sự không cầm cự được bao lâu nữa. Mẹ cũng lo cho tương lai của con sau này thôi. Không muốn con phải khổ cực bên người không thể nhìn thấy."

"Không phải! Hứa Giai Kỳ rồi sẽ tìm lại được ánh sáng. Hứa Giai Kỳ rồi sẽ trở về cùng con hạnh phúc." Dụ Ngôn gắt lên trong điện thoại. Bây giờ nhắc đến Hứa Giai Kỳ như chạm vào từng sợ dây thần kinh của em, đặc biệt là nói Hứa Giai Kỳ không nhìn thấy được nữa em sẽ phản ứng kịch liệt hơn. Trong mắt em, em vẫn nuôi hy vọng rằng cô sẽ nhìn thấy, cô sẽ nở nụ cười ôm em vào lòng như trước kia. Rồi người em yêu sẽ trở về bên cạnh em.

"Con đừng cố chấp nữa... Nếu hôm nay con không đến thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa."

Rồi bà cũng gác máy, em bất mãn dùng lực đấm vào tường. Em chưa bao giờ cảm thấy bản thân bị dồn vào bước đường cùng như thế này. Nhưng em tuyệt đối không đồng ý hôn sự này, người em yêu là Hứa Giai Kỳ, cho dù có kết hôn em cũng phá nát cuộc hôn nhân này thôi.

Tối đó suy đi nghĩ lại em vẫn phải đến cuộc hẹn, em không muốn mẹ mình mất mặt. Vừa ngồi xuống bàn em đã chẳng thèm ngó ngàng đến khuôn mặt của nam nhân kia mà chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại. Dụ Ngôn trong lòng chỉ mong Ngu Thư Hân gọi đến giải nguy cho em.

"Chủ tịch Dụ, nếu gả con gái cô cho Tuấn Hào chúng tôi, chắc chắn con bé sẽ được chiều chuộng thương yêu như con gái ruột trong nhà. Hơn nữa... Bệnh viện sẽ không đi đến nước phá sản." Ông Chu nâng ly rượu mời bà ngỏ ý kết duyên cho em và con trai ông.

"Bác gái cứ yên tâm, Tuấn Hào con chắc chắn sẽ thương yêu và chăm sóc cho Dụ Ngôn. Sẽ không để em ấy thiệt thòi đâu." Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Dụ Ngôn. Thu vào trong tầm mắt của em chỉ là hình ảnh ghê gớm của kẻ dẻo mồm và đào hoa, ai mà chẳng biết Chu Tuấn Hào hắn thay bồ như thay áo, chẳng lẽ em không nhìn ra được ý đồ của hắn sao?

Lúc này đây, Ngu Thư Hân vào phòng đã nhìn thấy Hứa Giai Kỳ thừ người ra. Cô nhíu mày bước đến trực tiếp nói ra chuyện Dụ Ngôn hôm nay đi xem mắt.

" Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn hôm nay đi xem mắt. Dì thực sự sẽ gả em ấy cho người khác rồi"

"..."

Bác Sĩ Hứa, Chị Là Lưu Manh Sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ