CHƯƠNG 52: Âm Mưu

727 33 0
                                    

Trong một ngôi nhà hẻo lánh ở trấn Lục Dã, một người mặc áo bào đen đứng ở góc hẻo lánh trong phòng, đến khi một võ nhân già yếu vừa ho khan vừa đấm lưng đi tới, đấu bồng nhân (người mặc áo bào) kia mới mở miệng nói: "Đã về rồi à, chờ ngươi cũng mệt thật đấy nha."


Giọng nói khàn khàn bình tĩnh lại khiến cả người võ nhân già yếu kia run rẩy, xoay người lại theo phản xạ rồi quỳ xuống đất: "Đại nhân, xin hãy tha mạng cho ta!"


Ánh mắt của đấu bồng nhân lóe lên tia sắc lạnh như băng khiến cả người lão võ nhân đông cứng lại, thậm chí còn có cảm giác như hàm răng đánh cầm cập vào nhau giống như bị nhốt vào trong hầm băng vậy.


Đấu bồng nhân dường như rất vừa lòng khi thấy bộ dạng sợ hãi của lão võ nhân kia, cuối cùng mở miệng nói: "Đứng lên đi, chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?"


Lão nhân cẩn thận lui sang một bên, cung kính khom lưng xuống: "Đã để cho những dong binh kia cầm đi theo đúng phân phó của đại nhân, bây giờ đang ở trong tay đồ đệ của Mạnh Ngọc đại phu - Tiểu Trúc, mới đây hắn bắt đầu nghiên cứu gieo trồng dược liệu, nếu là hắn thì nhất định sẽ có thể gieo trồng được loại hạt giống đó, đến lúc đó một khi truyền tin này ra nhất định sẽ có càng nhiều dong binh đến núi Đạo Hương.


"Làm tốt lắm, nhớ kỹ, nhất định phải để cho đám dong binh kia đến đi đến tàng địa, đây là bản đồ của tàng địa, đợi khi những hạt giống kia nảy mầm thì ngươi hãy nghĩ cách truyền cái bản đồ này ra ngoài, chỉ cần ngươi làm tốt việc này thì ta sẽ cho phụ tử các ngươi đoàn tụ." Đấu bồng nhân đưa cho lão võ nhân một bản đồ hết sức cổ xưa, thoạt nhìn cái bản đồ này rất cũ nát, hơn nữa chỉ dùng da ma thú để chế tạo, có vài chỗ hơi loang lổ vết máu.


"Vâng, đại. . . . . . đại nhân, hài tử của ta vẫn khỏe chứ?" Lão nhân rất cẩn thận nhận lấy bản đồ, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.


Đấu bồng nhân trừng lão nhân bằng đôi mắt lạnh như băng, lão nhân cảm thấy trái tim mình như bị đông cứng lại, tay chân trở nên lạnh buốt, thậm chí trên mặt còn có một lớp băng mỏng.


"Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình thì tự nhiên sẽ gặp lại hài tử của mình." Đấu bồng nhân chỉ bỏ lại một câu như vậy, thân thể biến mất như hòa tan vào không khí.


Một lúc lâu sau, lão nhân mới ho khan vài tiếng, phủi phủi lớp băng mỏng trên tay chân rồi bước loạng choảng vào phòng, cẩn thận đặt bản đồ vào trong một ngăn tủ đồ cũ nát có đựng vài thứ đồ khác, sau đó lau nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi đi vào trù phòng.


Lúc này không gian ở chỗ vừa nãy bị béo méo một hồi, đấu bồng nhân lại xuất hiện ở nguyên chỗ cũ, nhìn thoáng qua chỗ của lão nhân, lúc này mới bóp nát một khối tinh thạch trong tay rồi lại biến mất trong không khí.

[HOÀN] CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ VỚI BẢO BẢO TẠI DỊ THẾ (Đam mỹ - Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ