Chương 11

16.8K 1.4K 49
                                    

Tưởng Trạch cũng bị một tràng thải hồng thí của Lâm Nhạc Nhạc làm khựng lại một lát.

Lâm Nhạc Nhạc thấy thế, cảm thấy cuối cùng mình được thở một hơi từ khí áp của Tưởng Trạch, nhưng chưa đợi cậu thở ra đã nghe hắn hỏi lại.

"Nếu vui vẻ như vậy thì sao cậu không cười?"

Hay lắm, khía cạnh xảo quyệt ghê chưa.

Lâm Nhạc Nhạc đỡ tay vịn gỗ trên cầu thang, bị khảo vấn chính xác hoàn mỹ này của Tưởng Trạch đánh trúng linh hồn, đồng thời da đầu run lên.

Đối mặt với Đại ma vương hỉ nộ vô thường, nếu cậu không trả lời được vấn đề này, cậu cảm thấy có thể người mình sẽ lạnh ngắt.

"Bởi vì." Lâm Nhạc Nhạc lắp bắp ý thức được là cần vô số vòng thải hồng thí, nếu đã nói đến mức độ này rồi, cậu tiếp tục đâm lao phải theo lao, "Bởi vì em nhìn thấy anh nên quên hết tất cả, mắt cũng không nhìn thấy gì khác, sao còn nghĩ được gì nữa?"

Thải hồng thí thì thải, dù sao một cái rắm hai cái rắm đối với Lâm Nhạc Nhạc cũng như nhau.

Tưởng Trạch lại bị Lâm Nhạc Nhạc làm cho tức cười, hắn dịch mũi chân, cho cậu đi lên.

Lâm Nhạc Nhạc thấy hắn có vẻ vui, thừa thắng xông lên: "Anh ơi, em muốn hỏi anh là anh có rảnh dạy em mấy bài Toán không ạ?"

Môn khác thì thôi, dù sao lên lớp 11 Lâm Nhạc Nhạc sẽ chọn khối Xã hội, Sinh học Vật lý linh tinh không cần phải quan tâm. Đa phần là cậu học môn chính, chỉ có một môn Toán làm cho cậu đau đầu, rất cần người trong nghề chỉ đạo.

Tuy rằng Tưởng Trạch dùng cái gáy đối diện với Lâm Nhạc Nhạc, nhưng vẫn ừ một tiếng coi như đáp lại.

Nhìn cái vẻ ngạo kiều này kìa, aiz, Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu, cảm thấy mình thải hồng thí cũng đáng lắm.

Lâm Nhạc Nhạc cũng vui vẻ đi theo Tưởng Trạch vào phòng hắn.

Phòng của Tưởng Trạch là căn phòng lớn nhất trong nhà, tuy mới ở được hơn nửa tháng nhưng đồ đạc bên trong không ít, lúc này cánh cửa tủ quần áo mở một nửa ra lộ ra đống quần áo được sắp xếp dựa theo phân loại màu sắc. Chăn trên giường được gấp gọn, cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió bên ngoài thổi làm cho bức rèm hơi đong đưa.

Lâm Nhạc Nhạc đứng ở vị trí cửa sổ, liếc mắt một cái là thấy cửa sổ phòng mình.

Hai nhà cách nhau không xa, hơn nữa địa thế bên này cao hơn nhà họ Lâm đôi chút, dưới chênh lệch cao thấp Lâm Nhạc Nhạc thấy rõ ràng cái chăn vo thành một cục và một đống quần áo trên chăn, tất cả đều là tác phẩm sáng nay cậu làm ra.

Không có so sánh không có đau thương, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chỗ mình ở như ổ chó. Cậu vội dịch chân che cửa sổ để ngăn cản tầm mắt Tưởng Trạch, nhưng chưa kịp dịch đến chỗ, cậu lại phát hiện Tưởng Trạch đang nhìn mình, đồng thời ánh mắt lại dời đến chỗ mình muốn che đằng sau. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mặc dù Tưởng Trạch không nói gì, hơn nữa lại quay đầu đi ngay, Lâm Nhạc Nhạc vẫn chột dạ cảm thấy chắc hẳn Tưởng Trạch đang cười nhạo mình trong lòng.

[ĐAM MỸ|EDIT] Sau khi xuyên thành mẹ pháo hôi công - Nhu Nhu ANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ