Sau hôm đó Lee Ami cũng thu dọn đồ để trở về nhà riêng của mình, em không thể ở nhà Kim Taehyung mãi như thế được. Thỉnh thoảng có thể rủ cậu ta sang chơi cùng cũng vui, bố mẹ cậu ta cũng rất thoáng, sớm muộn cũng coi em như người nhà từ rất lâu rồi.
Bố mẹ em thì đi sang định cư bên Mỹ cũng đã được vài tháng, tiện thể để chăm sóc ông bà nội bên đó vì tuổi già sức yếu nên em cũng chẳng trách móc bố mẹ gì nhiều. Cũng lớn cả rồi, nên hiểu chuyện đôi chút.
Bố mẹ Lee cũng rất hay gọi điện thường xuyên hỏi thăm, nhưng chủ yếu hỏi về mối quan hệ giữa con bé và hắn như nào. Em biết bố mẹ mình rất quý hắn nên mỗi lần như vậy chỉ đáp vỏn vẹn ba từ : vẫn như thế.
Hôm nay cũng vậy ...
- "Dạ mẹ ạ."
- "Lâu lắm rồi chưa gọi điện cho bố mẹ đấy. Con rể Jeon của mẹ đâu rồi ?"
Lại như vậy nữa rồi.... Lee Ami thật sự chẳng thích chút nào..
- "Dạ... anh ấy đang ở trên công ty ạ, chắc tí anh ấy mới về...dạo này công việc trên công ty có chút bận."
- " Con đấy, đừng có chú tâm việc trên trường quá rồi lại ốm ra. Tháng sau mẹ sẽ thu xếp sang thăm hai đứa với ông bà Jeon."
-" Dạ..m..mẹ..?"
Lee Ami chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vội cúp máy. Nếu chuyện này không kết thúc nhanh thì cả con bé và hắn đều khó xử. Thật tồi tệ nếu mẹ Lee sẽ gọi cho hắn hỏi han vài chuyện, bản thân em lại chưa dám mở lời, em biết bố mẹ em quý hắn tới nhường nào..
Nhanh chóng gạt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu kia đi vì còn phải nhanh lên trường nữa, cuối kì nên em phải cùng nhà trường xét lại hạnh kiểm của từng học sinh trong nhà trường. Nghĩ cũng mệt đấy có phải vừa đâu.
**
- " Kim Taehyung đưa nốt tập hồ sơ kia đây cho mình nào."
- " Đợi mình chút. Nhìn cậu kìa, có tương lai làm chủ tịch lớn với bao nhiêu hợp đồng phải kí thật đấy."
- " Nếu được như vậy chắc chắn mình sẽ chẳng tiếc Kim Taehyung nhà cậu cái thá gì. Nhanh lên mình còn về nữa."
- " Được được. Này Lee Ami, điện thoại đổ chuông cũng chẳng biết. Lú quá rồi"
Nói rồi Kim Taehyung đưa cho Lee Ami điện thoại của nó, nhìn màn hình nãy giờ cũng đã ba, bốn cuộc gọi nhỡ rồi. Nhưng nhìn xong thì em cũng hơ do dự chẳng muốn gọi lại.
Là mẹ của Jeon JungKook gọi cho em.
Lại chuyện gì nữa đây, em thật sự không muốn gọi lại chút nào. Mọi chuyện có vẻ hơi khó xử. Đang phân vân có nên gọi lại hay không thì bà Jeon đã gọi điện đến.
Thật không muốn bắt máy là chuyện không thể.
- " Dạ, bác Jeon ạ ? Con đây."
Lee Ami cố nói giọng gượng gạo hết sức có thể khiến Kim Taehyung ngồi đối diện chỉ biết bụm miệng cười.
- " Lee Ami à con, dạo này không thấy cùng Jungkook về nhà chơi. Ta thật sự rất nhớ con."
BẠN ĐANG ĐỌC
Jungkook | My Treasure
Fanfiction" Lần đầu tiên gặp em, tim tôi đã nổ tung như pháo. Và tôi phải mất cả quãng đời còn lại để gột rửa đống tro tàn."