Chap 48

230 27 1
                                    


Vương Nhất Bác từ trong chăn ấm thò đầu ra, mơ màng nhìn ngó xung quanh. Căn phòng vẫn chỉ có sự vắng lặng. Mệt mỏi nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, cậu đã ngủ được bốn tiếng rồi. Phần giường bên cạnh trống không, một chút hơi ấm vương lại cũng không có, điều này làm Vương Nhất Bác biết rằng Tiêu Chiến đã thức dậy từ lâu rồi.

Đảo mắt tìm kiếm xung quanh thêm lần nữa để chắc rằng Tiêu Chiến không ngồi ở một chỗ nào đó trong phòng, Vương Nhất Bác mới uể oải bước xuống giường. Việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy chính là đi tìm anh. Bình thường Tiêu Chiến thường sẽ thức dậy trước cậu, anh sẽ đi chạy bộ hoặc ở trong bếp làm đồ ăn. Thế nhưng từ ngày hai người ngủ chung giường, không hiểu anh lại học ở đâu thói lười biếng, thức dậy sau cậu hoặc nếu có tỉnh thì cũng sẽ nằm yên trong lòng cậu, một ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.

Vương Nhất Bác mở cửa phòng ngủ cũ của anh ở phía đối diện, không có ai.

"Anh Chiến"

Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, ban công, tìm khắp nơi đều không thấy người đâu. Vương Nhất Bác gãi đầu gãi tai, còn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ nên phản ứng có chút chậm chạp.

Cuối cùng cậu đành quay lại phòng ngủ của mình, lấy điện thoại gọi cho anh. Hiện tại bây giờ là hai giờ chiều, không phải giờ ăn trưa, cũng không ai khùng điên mà đi chạy bộ vào lúc này. Điện thoại truyền đến những tiếng tút tút dài dòng tẻ nhạt, càng khiến người ta trở nên sốt ruột và bực bội hơn bao giờ hết. Lúc Vương Nhất Bác chuẩn bị gắt điện thoại, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói quen thuộc.

"Nhất Bác, em dậy rồi ư?"

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng anh, trong lòng dường như trút bỏ được gánh nặng. Không phải cậu lo Tiêu Chiến lạc đường mà chính là sợ anh sẽ gặp những điều tồi tệ hơn thế. Chừng nào chưa tìm được tên Doãn Bình và Trương Quốc Thành thì anh vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện ám sát Tiêu Chiến không thành của Doãn Bình chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nó tựa như lời cảnh cáo của hai tên tội phạm, cũng giống một lời thách thức cảnh sát. Tiêu Chiến hiện giờ chính là mục tiêu của bọn chúng, vậy nên nhất cử nhất động của anh luôn phải có cậu bên cạnh.

"Anh đi đâu vậy?"

Giọng nói của cậu lộ ra chút luống cuống, chút sốt sắng, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại.

[Anh xuống dưới sảnh mua ít đồ. Có chuyện gì sao?]

Cậu nghe rất rõ tiếng một ai đó đang nói chuyện với Tiêu Chiến, tiếng tít tít của máy thanh toán, còn mơ hồ nghe được cả tiếng còi xe vọng lại từ đầu dây bên kia. Vương Nhất Bác vơ lấy chiếc áo khoác, vội vã chạy ra khỏi nhà.

"Sao không đánh thức em? Em đi cùng anh"

[Chỉ là xuống sảnh thôi. Anh cũng đâu còn là trẻ con mà phải có người đi theo]

Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười trước sự quan tâm có phần thái quá của Vương Nhất Bác. Dù sao cũng chỉ là đi xuống cửa khu chung cư, không phải nơi nào xa xôi ngàn dặm, anh lại không phải con nít để cần có người lớn đi cùng. Hơn nữa ban nãy thấy Vương Nhất Bác ngủ say, anh cũng không nỡ đánh thức.

[Bác Quân Nhất Tiêu] HứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ