Chương 11: Kéo nhau đi chơi

1.6K 263 31
                                    


"Haizz..."

Takemichi thở dài, thơ thơ thẩn thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học. Trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Thế là từ nay cậu bị Mikey Bất Bại để ý rồi, hơn nữa còn có thể làm bạn với Phó Tổng Trưởng và Tam Trưởng Touman. Sao cái tiến triển nó cứ như một giấc mơ ý nhở? Nhanh đến bất ngờ.

Những bài học mà thầy giáo đang giảng, Takemichi đã học từ 12 năm trước. Cho nên hiện tại cảm thấy việc học thực nhàm chán.

Ngồi xoay bút, cậu đang suy nghĩ có nên cúp học không?

"Này?! Các em ở trường nào, sao lại xông vào đây thế hả?!!"

Những âm thanh ồn ào ngoài lớp học khiến Takemichi sực tỉnh, nhìn ra ngoài hóng chuyện.

Một quả đầu đen mở cửa lớp cậu, quay qua quay lại tìm ai đó, rồi nhìn thẳng vào mắt Takemichi.

"Ô, thấy rồi. Mikey, Ken, cậu ta ở đây này."

Takemichi hoảng hốt. Chẳng phải Tam Trưởng Touman - Irene sao? Cổ đến đây làm quái gì thế?!!

"Takemicchi, mày đây rồi. Đi chơi thôi nào!" - Mikey ngó vào trong lớp cười tươi vẫy tay gọi cậu.

Và sau một màn hù doạ nho nhỏ, Takemichi được phép đi. Bước ra ngoài hành lang, cậu chàng không khỏi há hốc. Các đàn anh năm 3 đang nằm la liệt, bị đánh cho tơi tả.

"A, thế này là thế nào?" - Takemichi trưng bộ mặt đần độn, quay sang Draken hỏi.

"Ầy, mấy thằng này cản bọn tao. Đấm nó thôi, có gì sao?" - Irene thản nhiên ngoáy tai đáp lại.

"Không, không có gì."

Draken chỉ đạo mấy anh năm ba nằm sấp xuống, sau đó cùng Mikey đi trên lưng những người đó.

Irene đưa tay làm dấu chéo. Nó không muốn thành đứa con gái kỳ lạ trong mắt người khác.

(Có đứa con gái nào đi đánh nhau như mày không?)

"Takemicchi, cất cặp mắt đó của mày đi. Đó là điều bình thường thôi." - Irene lấy từ túi áo mấy cây kẹo mút, đưa cho Takemichi một cái vị nho, còn đâu bóc một cái vị dâu ăn.

"Cảm ơn Irene-san."

"Không cần dùng kính ngữ. Bạn bè nói chuyện thì xưng hô bình thường đi." - Nói rồi Irene cười tươi, vò đầu Takemichi một cái khiến mái tóc vuốt keo của cậu ta xù lên, không còn vào nếp.

'Trời má mái tóc tui mất 30' để chải chuốt aaaa!!!' - Tiếng lòng than khóc của cậu chàng Takemichi.

Những hành động của Irene đã được Mikey thu hết vào mắt. Cậu chau mày khó chịu. Khi đi qua hết dãy người kia, Mikey ôm chầm lấy Irene, trưng ra bộ mặt hờn dỗi.

"Nè Ren-chin. Mày ăn kẹo sao không cho tao?"

"Mày có hỏi đâu tao cho?"

"Thế sao mày lại cho Takemicchi??"

"Tao thích."

Một mũi tên xuyên tim chàng trai m62. Huhu, Ren-chin của cậu không thèm quan tâm cậu nữa rồi!!!

#41 [Tokyo Revengers] Thiếu Niên Bất Lương và Nghiệp Mỹ NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ