Bầu không khí giống như bị đông lại, Giang Uyển Thư quỳ trên đất, tim đập mạnh không ngừng, cả người cô phát run, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Nhậm Bình Sinh.
"Không ngoan chút nào hết, chả phải đã bảo em ngoan ngoãn đánh máy sao?"
Đột nhiên một thanh kim loại lạnh ngắt chạm vào mặt Giang Uyển Thư, cô nhìn xuống cái thứ lạnh ngắt ấy thì đó một con dao cắt hoa quả, lưỡi dao rất bén, giống như đang cứa vào mặt cô.
"Chắc hẳn em đã xuống phòng bếp tìm dao, đúng không?", Nhậm Bình Sinh ngồi xổm xuống một tay lấy túi xách, mỉm cười dùng dao kề sát mặt Giang Uyển Thư, nói: "May là tôi đã giấu rồi, nếu không thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
"Đừng, đừng giết tôi... đừng giết tôi! Cầu xin cô..."
Lúc Giang Uyển Thư nói ra câu này, toàn thân cô phát run, cả người cô sợ hãi cuộn tròn lại như quả bóng, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng bị Nhậm Bình Sinh băm thành từng mảnh, Nhậm Bình Sinh sẽ giết cô sao? Sẽ giết cô chứ? Sẽ chứ?
"Ai nói tôi sẽ giết em?" Nhậm Bình Sinh chau mày hoài nghi, "Tiểu thuyết của em chưa sửa xong nên tôi không giết em đâu."
Câu này nghĩa là khi tiểu thuyết viết xong, cô có thể sẽ chết?
"Vậy em, bây giờ em sửa, bây giờ sửa, lập tức!"
"Nhưng mà em đã muốn bỏ trốn, nếu như lần này không dạy dỗ em một chút, lần sau em sẽ lại tái phạm." Nhậm Bình Sinh dùng dao lướt qua cằm của Giang Uyển Thư, nói: "Dù sao bản chất của con người luôn là vậy, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ."
"Đừng! Đừng mà! Aaaaa!"
Cô ra sức phản kháng trong sợ hãi muốn đẩy Nhậm Bình Sinh ra, Nhậm Bình Sinh trông thì gầy ốm, nhưng sức lực kinh người, cô chỉ dùng một tay đã có thể ngăn hai tay của Giang Uyển Thư lại, Giang Uyển Thư dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể làm cô ta dao động.
Cô giương mắt nhìn Nhậm Bình Sinh giữ chặt cằm mình, sau đó mũi dao sắc nhọn đâm vào hàm dưới của cô, một nhát rất nhanh và dứt khoát!
"A... Ưm... "
Giang Uyển Thư cảm nhận được có một luồng điện từ truyền đến cổ cô, sau đó quai hàm truyền đến một cơn đau xé lòng, ngay giây phút đó cô nghĩ mình đã chết, người cô tê lại co giật, trên mặt đất lênh láng máu của cô, cô dùng hai tay bịt chặt vết thương lại, máu vẫn chảy trong tuyệt vọng.
"Aaa... Aa... "
Cô đau đến mức không nói không nên lời, cả người cô run lên, đồng tử mở to nhìn Nhậm Bình Sinh đang cười, sau đó cô nhìn thấy một biển máu đỏ, còn có bóng tối tràn ngập, từng đợt sóng dữ dội, đã làm mất những cảm giác còn lại của cô.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại dài như một thế kỷ trôi qua, cô chớp chớp mắt, trần nhà trắng như tuyết, một lần nữa cô lại nằm trên trên giường. Cổ họng cô khát khô, cô muốn uống nước, lúc cô mở miệng để nói gì đó, cô ấy cảm giác được có gì đó trên mặt của mình.
Lúc cô vừa giơ tay lên, âm thanh "Leng keng" phát ra, cô nhìn tay mình, đã bị còng sắt khóa lại rồi, tuy rằng không giống như bị trói chặt, vẫn có thể tự do cử động, nhưng nó hạn chế phạm vi chuyển động của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL][Edit] Người hâm mộ số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em (Hoàn)
HorrorTác giả chính của tác phẩm: Ande Phó tác giả: Tiểu Tinh Linh Nước Dừa Hồng Hồng (Weibo cùng tên) Giang Uyển Thư là một nhà văn nổi tiếng với thể loại hồi hộp gây cấn, series truyện dài "Quý ngài Pasek" cô sáng tác đã thu hút được vô số người xem, tr...