"Lên lên lên, mẹ nó, mày TM có biết chơi không thế!" Nguyên Dương nóng nảy hét vào điện thoại di động.
"Mày hôm nay ăn phải thuốc súng à, chơi game thôi mà, mày gửi mấy lần rồi, mấy người kia cũng chạy mất..." cách màn ảnh Bành Phóng cũng cảm giác có chút bất lực.
"Fuck, không chơi nữa!" sau khi pha lê bị nổ lần thứ tư, Nguyên Dương quả quyết thoát game.
Chỉ chốc lát, điện thoại của Bành Phóng liền đuổi tới, "Mày sao vậy, cãi nhau với Cố Thanh Bùi? Tao nói cùng qua sinh nhật với mày, chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút, mày không chịu còn show ân ái với tao, còn trách ai, chẳng lẽ tao nguyền rủa mấy người tú ân ái sẽ chết sớm đã linh nghiệm?" Bành Phóng có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Nguyên Dương không lên tiếng.
"Không phải chứ, người anh em, cãi nhau thật à? Tên Cố Thanh Bùi này, ngày nào gây gổ không được, thế nào nhất định phải là hôm nay?"
Nguyên Dương vừa nghe liền không vui, lập tức thay vợ giải thích, "Không có, không cãi nhau."
Y ngược lại là muốn cãi nhau, Cố Thanh Bùi cả ngày nay không thấy đâu, điện thoại cũng không nhận, chỉ nhắn một cái tin nói có chuyện, muốn ồn ào cũng gặp không được người.
Vốn Nguyên Dương cho là người nọ đang lén lén lút lút chuẩn bị ngạc nhiên cho mình, cho nên một ngày không nhìn thấy Cố Thanh Bùi, y còn có chút âm thầm cao hứng, cảm thấy vợ hiếm thấy chịu vì mình làm những thứ mà hắn thường bảo là ngây thơ.
Chờ Nguyên Dương vui vẻ về đến nhà, phát hiện một mảnh tối đen, y không cảm thấy tức giận, nói không chừng Cố Thanh Bùi sẽ đẩy bánh ngọt đi ra. Chờ y bật đèn tất cả các gian phòng mà không thấy gì, y lại chưa từ bỏ ý định, tủ quần áo cũng kiểm tra, lúc này mới chắc chắn, người này chính là không về nhà!
Cố! Thanh! Bùi!
"Không cãi nhau? Vậy mày đây là bị sao? "
Nguyên Dương cảm thấy có chút mất mặt, y hôm nay từ chối đi với Bành Phóng, kết quả bây giờ một mình đợi ở nhà, chỉ có thể dựa vào chơi game phát tiết một chút, y suy nghĩ một lát vẫn nói ra "Cố Thanh Bùi cả ngày hôm nay đều chạy đi đâu, không thấy người. "
"Tưởng chuyện to tác gì, ai bảo mày thế nào cũng phải sinh nhật vào thứ hai, Cố Thanh Bùi có thể là thật có chuyện phải làm, mày chờ thêm đi."
" Chờ cái rắm." Nguyên Dương liếc nhìn đồng hồ, cách 12 giờ chỉ còn 5 tiếng, y càng nghĩ càng hối hận, thật ra thì thời điểm cuối tuần y đã đề nghị mừng sinh nhật trước với Cố Thanh Bùi, kết quả Cố Thanh Bùi lấy lý do thân thể khó chịu lấp liếm cho qua, y hiện ở nơi này tức giận, sớm biết tối ngày hôm qua cứ làm người nọ không xuống được giường, nhìn hắn hôm nay còn có thể chạy đi không!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Châm phong đối quyết] Bánh ngọt của Nguyên Cố
FanfictionMấy đồng nhân nho nhỏ của Nguyên Cố, lượm lặt trên ao3, lofter...