Chương 43: Đánh mất

984 91 57
                                    

Iruma nhắm mắt nắm hai tay vào nhau, cậu hít một hơi thật khẽ, mở mắt ra, đưa bàn tay trống trơn của mình lên, sượt một cái, ngón tay liền đổ huyết dịch đỏ thẳm.

Lòng cậu nặng trĩu, giọng nói run run cố gắng phát ra câu nói:

"Lấy danh nghĩa chủ nhân của người, ta tuyên bố chính thức hủy triệu hồi, xóa bỏ liên kết của chúng ta."

Sau khi đọc xong chuỗi ma chú, giọt máu Iruma rơi xuống tấm da dê vàng nhạt.

Trong phút chốc, xung quanh Iruma đều được bủa vây bởi luồng sáng tím, cơn đau bắt đầu kéo đến.

Tại thời khắc này bên phía Kalego...

Kalego đau đớn khụy chân xuống sàn, hắn ôm ngực thở dốc.

Thằng ngốc này! Cậu ta đang làm gì vậy!?

Từng đợt đau thắt cứ như vạn tiễn phóng đến, cắm phập vào lòng ngực Kalego.

Kalego có thể cảm nhận được sợi dây liên kết giữa hắn và Iruma đang dần đứt ra, lúc này sự tồn tại của Iruma ở một nơi nào đó đang hiện lên trong tâm trí Kalego, hắn có thể cảm nhận cậu đang ở đâu.

Khóe mắt Kalego nóng rát đỏ hoe, hắn ôm ngực chịu đựng cơn đau còn hơn kim châm xác muối mà gượng dậy.

Phải đi tìm cậu ấy! Hắn có linh cảm không lành!

Cảm giác này... giống như hắn sắp mất đi Iruma...

Quay về với biên giới Ma giới...

Iruma cắn môi, hai tay cậu nắm chặt đặt vào nơi ngực trái.

Thế là... mọi chuyện kết thúc rồi, nên gác lại ở đây thôi, chắc Ojii-chan sẽ giận lắm, vì mình lại tự ý quyết định rời đi.

Mà... nếu không rời đi, họ sẽ bị liên lụy mất.

Iruma từng bước đi đến Henry, tháo huy hiệu của mình xuống đưa cho hắn.

Henry giọng vẫn lạnh tanh hỏi cậu:

"Nói cho tôi biết, cậu còn điều gì chưa thực hiện ở đây không?"

Iruma chỉ nhẹ lắc đầu, cậu dịu dàng nói:

"Xin ngài đừng truy cứu Ojii-chan, ông ấy chỉ là thấy tôi đáng thương, nên nhận về cưu mang."

Đợi Iruma nói xong, Henry vỗ vai cậu, hắn ta gật đầu.

"Ừ, tôi sẽ không truy cứu nữa."

Iruma yên tâm mỉm cười, cậu nói:

"Cảm ơn ngài."

Henry không đáp, hắn ta đưa cậu đến biên giới, mở một khoảng không gian nhỏ, xóa đi toàn bộ ký ức của cậu về Ma giới, khi nào cậu bước qua khoảng không gian này, tất cả đều quên hết.

"Đợi một lát nữa, nó sẽ mở ra, cậu đứng đợi đi, tôi giải quyết một số chuyện rồi quay lại, mà nếu cánh cổng mở ra, cậu cứ trở về Nhân giới, không cần đợi tôi."

"Vâng, tôi biết rồi."

Thế là giữa bầu trời tím nhạt hòa lẫn một chút ánh nắng vàng của buổi chiều, cộng thêm ngọn gió dịu dàng lướt qua, Iruma bị bỏ lại một mình.

[ ĐN Iruma ][Hoàn]Ma Giới Năm Ấy Có Em Thật Tốt| Lộ Lộ Bất Nhan ĐềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ