Câu chuyện này buồn...
____________________________________
Draco nằm trên giường, một tay ôm bụng, tay còn lại vắt lên trán, che đi vẻ mặt của cậu ta bây giờ. Áo ngủ của cậu bị cuốn lên một góc, để lộ đường cong mượt mà của cái bụng trắng. Tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên bụng, vẻ mặt bị giấu dưới cánh tay kia không biết đang nghĩ gì.
Harry rón rén vào phòng, trên tay cầm một cốc nước ấm. Anh cũng mặc đồ ngủ, là cùng một bộ với Draco. Anh đi gần đến giường, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cậu.
"Uống nước nhé?"
Draco hạ cánh tay xuống, bấy giờ Harry mới có thể nhìn thấy mặt cậu. Gương mặt xinh đẹp giờ nhăn lại, hiện rõ sự khó chịu, hai khóe mắt còn ươn ướt như thể sắp khóc tới nơi.
"Bụng em khó chịu."
Harry vươn tay đặt lên bụng cậu, cảm giác dưới tay chỉ có một từ mềm mại để hình dung. Anh cẩn thận xoa xung quanh, nhận rõ sự khác biệt so với mọi khi. Nó nhô lên, căng tròn hơn bình thường. Anh dừng lại trong thoáng chốc.
Chỉ một thoáng như thế, Draco đã cầm lấy tay anh, giọng nói rầu rĩ truyền đến.
"Sờ tiếp đi, lúc anh sờ nó dễ chịu hơn."
Harry thở dài ngồi xuống giường. Draco cẩn thận nhích sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống vừa đủ. Bàn tay anh lại tiếp tục xoa khắp bụng của đối phương, hành động nhẹ nhàng như mang theo thương tiếc.
Cơn khó chịu dưới hơi ấm của bàn tay của Harry giường như tan đi rất nhanh. Cậu nằm mà nghĩ về bàn tay to rộng, ấm áp đang đặt lên trên bụng mình, rồi cứ như thế mà ngủ thiếp đi. Trong lúc mê man, cậu nghe thấy tiếng Harry như rót vào tai mình.
"Lần sau,... sẽ không để em... như này nữa."
.
Nhưng giấc ngủ ấy không kéo dài lâu. Khi Draco tỉnh dậy, đèn trong phòng đã chuyển sang chế độ ngủ, ánh sáng vàng dịu trải ra khắp phòng. Harry đã nằm bên phía kia giường từ bao giờ, một tay cầm sách, một tay vẫn đang vuốt ve bụng cậu. Cổ họng Draco như khô lại, cậu từ từ nhổm dậy. Khi ngó nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần mười hai giờ.
Harry thấy cậu đã tỉnh cũng bỏ sách xuống. Anh lấy một cái gối lót vào lưng cậu, cũng nhoài người lấy cốc nước vốn ở rất xa so với phía mình.
"Cảm thấy ổn hơn chứ?"
Draco nhận cốc nước, trả lời.
"Chắc là cũng ..."
Còn chưa nói xong, cậu đã cảm thấy một cơn buồn nôn chạy lên tận miệng. Draco lập tức xuống giường chạy vào phòng tắm, đến cả dép cũng không kịp đi.
Lúc Harry chạy vào, Draco đã ôm lấy cái bồn cầu mà nôn hết tất cả những gì cậu vừa ăn trong bữa tối. Anh thấy mà xót xa, chỉ có thể vuốt lưng cậu.
Draco nôn đến mệt lả, nước mắt đã ứa ra. Tay chân cậu mất sức đến độ không thể tự mình uống nước, phải đi Harry bón cho từng ngụm nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thực ra chỉ là mấy cái nhảm nhí vui vui
FanfictionLâu lâu đầu nhảy số bịa ra được mấy thứ có vẻ hay ho. Các nhân vật không ai thuộc về tui, chỉ là tui tưởng tượng thế thôi.