Đây là lần đầu Harry mặc váy, một bộ váy hầu gái đen trắng xòe bồng với chiếc nơ to tổ bố gắn ở sau lưng.
Anh cứ nghĩ thế là hết, thế là không còn gì ngượng ngùng và xấu hổ hơn cho đến khi Hermione bảo rằng nhóm các cô ấy cần những "hầu gái" đứng ngoài cửa để thu hút khách.
Nghe thật nực cười, ai mà lại đồng ý cơ chứ?
Nhưng sau cùng, anh vẫn xuất hiện ở mặt tiền cửa hàng, hướng ra đường lớn đông đúc nhộn nhịp, mặc một bộ trang phục dễ thương không hợp dáng người và cố gắng nở nụ cười công nghiệp để hút khách đi đường,
Nhưng anh nghĩ mình chẳng cần làm gì nhiều, chỉ riêng việc một đứa con trai lớn tướng mặc váy xòe bồng đã đủ khiến người đi đường xúm lại như kiến tìm được lọ đường vậy.
Hermione thì cười híp mắt với kết quả này, ngày khai trương của quán cà phê tốt hơn dự kiến của cô nhiều, lượng khách thậm chí còn gấp ba lần so với số lượng mà quán đặt ra.
Có lẽ công lớn thuộc về những chàng trai trong trang phục nữ hầu?
Cô nghĩ thế khi quay trở lại vào cửa hàng đã kín người, và trông thấy Ron, với một bộ váy hầu gái khác, đang luống cuống làm đổ tách Cappuccino đầy ụ lần thứ ba trong khi cố đưa nó ra cho khách.
Không, công lớn là do mình nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời này.
.
Harry đã đứng được hơn một tiếng đồng hồ, bắp chân anh bắt đầu nhức mỏi và khuôn miệng cũng cứng lại do cười nhiều. Vậy mà người xúm lại xem không vơi đi được bao nhiêu, họ cứ nối tiếp nhau như rồng rắn lên mây muốn chụp chung, khiến anh không thể thả lỏng được một giây phút nào.
Chỉ cần một giây mất cảnh giác thôi, đối diện với vô số cái điện thoại được giơ lên từ mọi góc độ, nhất định sẽ có tấm ảnh xấu xí lưu truyền vĩnh viễn trên mạng, anh không thể liều như thế được. Dù gương mặt có đẹp đến mấy cũng không thể!
Không sao cả, nhẫn nhịn thêm một tiếng nữa là ác mộng sẽ qua.
Harry tự an ủi bản thân. Anh cười kiểu mẫu với những người đang vây xem, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa vô số gương mặt. Bỗng chợt, anh thấy một cái đầu bạc lấp ló đang ngày càng đi gần về phía này.
À hóa ra ác mộng bây giờ mới bắt đầu.
Harry đoán không sai tí nào, cái đầu trắng nhấp nhô ấy quả thật là Draco. Cậu ta tò mò tại sao nhóm người này xúm lại đông như vậy, vì thế, chấp nhận chen vào trong đó. Có lẽ bởi thân hình mảnh khảnh nên cậu ta chẳng tốn sức mấy để len lỏi lên được lên hàng đầu.
Draco quét mắt từ dưới lên trước tiên. Vì thế, thứ cậu ta trông thấy trước hết là hai cái bắp chân thô kệch trong lớp tất da đen mỏng tưởng như sắp rách đến nơi.
Một người phụ nữ đô con, và... không cạo lông chân?
Ánh mắt hất lên trên một chút, bộ váy hầu gái xinh xắn xuất hiện.
Váy thì cũng dễ thương đấy, nhưng size này là to nhất phải không?
Những suy nghĩ ấy chạy rất nhanh trong đầu, ánh mắt của Draco tự nhiên đến mức không ai nghĩ rằng cậu đang săm soi cả, trừ Harry.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thực ra chỉ là mấy cái nhảm nhí vui vui
FanfictionLâu lâu đầu nhảy số bịa ra được mấy thứ có vẻ hay ho. Các nhân vật không ai thuộc về tui, chỉ là tui tưởng tượng thế thôi.