Tôi cố gắng nói thật chậm rãi, một phần cũng là vì muốn vừa đọc lại vừa suy nghĩ, cùng đặt mình vào vị trí người kể chuyện để cảm nhận một chút suy tư của bạn nhỏ này.
- Đối với tôi thì, không một đoạn tình cảm nào là không quan trọng hết. Không tính tới những chi tiết khác, bạn đã đặt nó ở một ngăn riêng biệt trong tim thì hẳn là với đối phương, tôi lại càng tin chắc bạn cũng có vị trí tương tự. Mỗi một giai đoạn của đời người đều phải trải qua những mối quan hệ khác nhau, mỗi dấu ấn để lại đều mang ý nghĩa riêng. Tưởng chừng như bạn có thể quên đi, nhưng không phải, vì mỗi kí ức đó sẽ lại rất dễ dàng mà leo vào trong tiềm thức của bạn khiến bạn phải luôn trăn trở về nó, bằng cách này hay cách khác. không tài nào làm khác được. Tôi thấy được sự kiêu ngạo của bạn cùng người kia, nhưng quan niệm của tôi là thời gian có thể chữa lành mọi thứ. Có thể bạn nghĩ rằng người ta khó tha thứ cho lỗi lầm bạn gây ra, cũng có thể người kia không đặt nặng bạn trong lòng tới vậy. Nhưng hình như bạn quên rằng người ta chưa từng nói với bạn những suy tư trong lòng, cũng như bạn nên dành thời gian ra để lắng nghe họ. Bạn đã nhìn ra được việc đó rồi phải không? Trong mắt nhìn của tôi chính là mối quan hệ của bạn đang thiếu sự lắng nghe, sự cảm thông và thấu hiểu, kể cả trong quá khứ hay tương lai đều vậy thôi. Tôi tin là bạn đang có cơ hội để được nói ra những thứ trong lòng mình với đối phương, đặt mình vào vị trí người còn lại một chút, nếu có thể thì hãy chủ động, sự kiêu ngạo đôi lúc không hẳn là tốt nhất cho một mối quan hệ đâu. Và cơ hội để bạn được cảm nhận tâm tư của người còn lại cũng đang trong tay bạn đấy. Tôi không nói được điều gì về mối quan hệ của hai người, chỉ có thể đưa ra những lời theo quan điểm của bản thân thôi. Cảm ơn bạn đã lắng nghe và dành sự quan tâm tới "Ở đây có Dao Dao", thật sự hy vọng cuộc trò chuyện này có ích với bạn, và cũng hy vọng sẽ được nghe thông tin từ bạn vào một ngày không xa nhé!
Vừa có dấu hiệu chuyển tới quảng cáo từ đạo diễn, tôi mới gỡ tai nghe ra, khẽ thở dài một hơi. Quả thật không cố tình muốn nhớ lại, nhưng những ngày còn học đại học ấy lại vụt qua tâm trí tôi. Tôi nhớ mấy ngày trong câu lạc bộ âm nhạc của Trương Hân, ngày đó Viên Nhất Kỳ rõ là muốn thu hút sự chú ý từ tôi, hết mang sữa tới lớp của học tỷ khoá trên, rồi lại tới muốn nhảy đôi với tôi trên sân khấu. Viên Nhất Kỳ ngày ấy ngây ngô, hành động đều là chân thành thật tâm, mỗi thứ em ấy làm đều khiến tôi có cảm giác chân thành tới tận xương tuỷ. Gặp người chân thành bây giờ hẳn rất khó, tôi biết vậy. Những thứ cảm xúc trong sáng nhất, không mang tư lợi gì đã sớm biến mất kể từ khi hai chữ "người lớn" xuất hiện trong cuộc đời mỗi người rồi.
Cho tới giờ tôi vẫn không thích sữa dâu. Không hẳn là không thích, thế nhưng vì thói quen Viên Nhất Kỳ tạo ra từ ngày ấy là đưa tôi rất nhiều rất nhiều hộp sữa dâu, thì tôi đã trở thành một người uống sữa theo bản năng rồi, tới mức khi nhận lời mời quảng cáo từ một hãng sữa dâu, tôi đã không chần chừ hỏi qua quản lí mà tự ý quyết định ngay. Tôi thấp hơn Viên Nhất Kỳ chẳng là bao, thế nhưng ngày ấy Viên Nhất Kỳ đã luôn miệng nói tôi thấp, bảo tôi phải uống sữa nhiều để cao lên. Có lẽ vì vậy mà tôi có cảm giác bản thân cao lên một chút là nhờ uống sữa thật.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfiction- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...