Hoạt động đầu tiên của năm học chính là hội thi thể thao diễn ra trong toàn trường diễn ra trong hai tuần tới. Thẩm Mộng Dao và Hứa Dương Ngọc Trác cùng đăng kí hạng mục thi chạy tiếp sức, mà đối với hai cô nàng không giỏi thể thao thì chắc có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
- Cậu có đăng kí thi gì không? - Hứa Dương Ngọc Trác đưa tờ giấy đăng ký cho Trương Hân. - Mình và Dao Dao thi chạy tiếp sức này.
- Mình muốn thi bắn cung. - Trương Hân mỉm cười.
- Bắn cung không phải Viên Nhất Kỳ nổi tiếng là giỏi sao? Em ấy là đương kim vô địch năm ngoái đó, cậu muốn đấu với em ấy à?
- Ừ, mình tập luyện nhiều là sẽ ổn thôi.
- Khó lắm đó...
Miên Dương bất giác lo lắng cắn môi, đó là thói quen của nàng mỗi khi suy nghĩ, Trương Hân đã biết rõ thói quen này của nàng rồi, cô liền mỉm cười khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào má nàng để nhắc nhở, chất giọng trầm ấm ôn nhu như mọi khi:
- Nói rồi, đừng cắn môi nữa.
- Là do cậu, mình lo lắng cho cậu chứ ai nữa. - Miên Dương bĩu môi làm nũng làm Trương Hân chỉ bật cười, cái này cô cũng đã quá quen thuộc rồi.
- Cậu nói xem, nếu mình thắng thì cậu có thưởng gì cho mình không?
- Nếu thắng, mình sẽ cho cậu một điều ước bất kì, hứa luôn - Miên Dương cười tươi, nụ cười như ánh mặt trời soi thẳng vào tim Trương Hân.
- Được, cho cậu thấy quyết tâm của mình.
Ngay từ giây phút ấy, Trương Hân đã nhen nhóm lên ngọn lửa cháy bừng trong lòng mình. Nếu thắng, cô sẽ tỏ tình với Hứa Dương Ngọc Trác, nói hết những tâm tư tình cảm của 5 năm qua. Dường như lúc ấy trong đầu Trương Hân không còn những suy nghĩ vẩn vơ xa xôi nữa, rằng kết quả sẽ ra sao, mối quan hệ này sẽ đi tới đâu, mà chỉ tồn tại một điều rằng cô sẽ đánh cược một lần này, chỉ lần này thôi, đây là năm cuối rồi, Trương Hân không muốn tồn tại bất cứ điều gì nuối tiếc nữa.
- Nhất Kỳ lão sư, nếu em giúp chị, chỉ cần dạy chị bắn cung thôi, còn thi đấu chúng ta vẫn công bằng, thì chị sẽ cho em wechat của Thẩm Mộng Dao.
Trương Hân mắt long lanh lẽo đẽo đi theo Viên Nhất Kỳ như một chú cún con ngoan ngoãn, hai tay chắp lại vẻ rất thành kính. Nhưng Viên Nhất Kỳ đâu có dễ bị dụ vậy được cơ chứ, đường hoàng là đương kim vô địch năm ngoái cơ mà, cô khoanh tay lại đưa mắt liếc Trương Hân, nhíu mày:
- Em có thể tự xin được.
- ...sẽ hẹn Thẩm Mộng Dao đi ăn một bữa với em...
- Hừm, có wechat là đương nhiên tự mời được rồi. - Viên Nhất Kỳ lắc lắc đầu.
- ...sẽ sắp xếp nhiều hoạt động cho em với Dao Dao trong câu lạc bộ hơn...
- Chậc, cái đó đơn giản.
- Xin thêm địa chỉ nhà nữa... - Trương Hân bất lực gục đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfiction- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...