- Em nói vậy là sao? - Thẩm Mộng Dao nhướn lông mày, dừng tay ăn lại nhìn Viên Nhất Kỳ đăm đăm.
- Không có gì, chị nghĩ thế nào thì nó là như vậy.
Viên Nhất Kỳ thì vẫn tiếp tục ăn, bâng quơ nói, vẻ không tự tin hiện rõ trên khuôn mặt sắc nét kia. Cái kiểu nói chuyện này của Nhất Kỳ thật khiến Thẩm Mộng Dao nàng thiếu kiên nhẫn mà, nhưng nàng lại phải nuốt xuống vì biết đã lâu ngày không gặp, nàng không nên đòi hỏi em ấy phải thoải mái với nàng như ngày đầu. Vả lại so với nàng, có lẽ Viên Nhất Kỳ cũng có bóng ma tâm lí lớn hơn trong mối quan hệ của hai người do chuyện trong quá khứ.
- Được rồi, hôm nay coi như chị mời em nha, vì đã đưa chị đi ăn. - Thẩm Mộng Dao bước tới chuẩn bị thanh toán tiền trước, nhưng Viên Nhất Kỳ không nói gì, chỉ mạnh mẽ chặn lấy bàn tay nàng, rồi lắc đầu nhẹ, sau đó tự mình trả tiền.
- Em mời chị.
Thẩm Mộng Dao lại thấy tim mình bồi hồi một chút, nàng vội vã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm hy vọng trời đã hết mưa. Nói đi nói lại vẫn là hai người có duyên với trời mưa, họ rất hay vô tình gặp nhau lúc thời tiết như thế này.
- Tạnh mưa rồi, chị về cẩn thận.
- Hừm, em không muốn nói lí do vì sao đột nhiên tới tìm chị sao? - Thẩm Mộng Dao nhìn thẳng vào mắt Viên Nhất Kỳ khiến người đối diện khó lòng nào tiếp tục tránh né.
- Em... tới lấy áo khoác.
- Em không ở gần đây chứ?
- Cách cũng không xa lắm. - Viên Nhất Kỳ đảo mắt nhìn ra chỗ khác, khiến Thẩm Mộng Dao có thể lập tức nhận ra em ấy đang nói dối.
- Thế Viên Nhất Kỳ theo chị về nhà chị lấy áo khoác nhé?
- Ừm...
Lúc đó đương nhiên Thẩm Mộng Dao biết thừa tên ngốc Viên Nhất Kỳ kia sẽ chẳng thể nào từ chối được.
----------
Nhà Viên Nhất Kỳ đương nhiên là cách xa với Thẩm Mộng Dao, nàng cũng không biết liệu giờ Viên Nhất Kỳ có chuyển đi chỗ nào khác không nhưng nếu vẫn là căn nhà ngày trước nàng từng đến một lần thì nó không hề ở gần đây chút nào.
- Em chờ ở đây một lát, chị vào phòng lấy áo cho em.
Thẩm Mộng Dao để Viên Nhất Kỳ lại ở ngoài phòng khách, Viên Nhất Kỳ liền ngồi lên chiếc ghế sofa, nhìn xung quanh. Ra là nàng ở chung cư, còn là ở một mình cùng với con mèo to bự. Cô chợt có cảm giác hoài niệm, chị ấy thế nhưng lại để Viên Nhất Kỳ cô lên nhà, mặc dù biết không nhất thiết phải như vậy. Chẳng lẽ chị ấy không muốn gặp lại mình lần nữa nên mới muốn trả áo ngay ngày hôm nay sao? Để cho xong việc sao? Viên Nhất Kỳ chợt buồn bã gắn chặt mình với suy nghĩ đó.
Con mèo béo bước từng bước chậm chạp dưới đất, mắt thì nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ vẻ không mấy hiếu khách, hoặc là do ảo giác mà Viên Nhất Kỳ nghĩ rằng con mèo đó rất ghét mình. Nó gầm gừ doạ nạt cô, rồi lao như một tên bắn tới chỗ Viên Nhất Kỳ đang ngồi khiến cô giật nảy mình, ai ngờ nó đi tới, rất tự nhiên mà ngoe nguẩy cái đuôi áp mặt mình vào chân cô đòi cô bế nó lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfic- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...