Viên Nhất Kỳ POV's
Tôi không thể ngủ nổi.
Kể cả ngay sau khi tôi tạm biệt Thẩm Mộng Dao ở ngay trước cửa chung cư chị ấy, còn lưu luyến hôn hôn lên môi chị ấy rất nhiều lần trước khi rời đi, thì tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Tôi thề đó, tôi không hề biết việc đó lại gây nghiện đến thế... Tôi tự trách mình thật nhiều sao lại biết cảm giác này quá muộn như vậy, để lỡ Thẩm Mộng Dao quá nhiều lần và quá nhiều năm rồi, tên ngốc Viên Nhất Kỳ tôi thật sự không thể gây thêm lỗi lầm nào nữa.
Thẩm Mộng Dao giờ như trân quý của tôi, bảo vật của tôi, chị ấy bao dung và trực tiếp đưa nhiều cơ hội cho tôi khiến bản thân tôi cũng thấy khó hiểu rằng người như mình tại sao lại may mắn như vậy.. Chị ấy đã mở đường cho tôi nhiều đến thế, vậy mà còn đánh mất, thêm lần nữa chắc Viên Nhất Kỳ tôi đâm đầu vào tường mất.
Sáng mới 6h tôi đã mở mắt thao láo nhìn trần nhà, cảm giác sung sướng lan truyền khắp cơ thể làm người tôi run lên từng trận. Không được, quá nhớ Thẩm Mộng Dao rồi, phải đi tìm chị ấy thôi.
--------------------
Thẩm Mộng Dao POV's
Chưa tới 7h sáng mà điện thoại tôi đã kêu la ầm ĩ, nhưng khi nhìn tên người hiển thị trên màn hình thì lập tức trên môi tôi không thể không kéo lên một nụ cười. Viên Nhất Kỳ không có gọi điện cho tôi, mà em ấy nhắn tin, nhắn cả chục cái tin nhắn, mỗi cái tin đều phải kéo dài chữ cuối ra, trời ạ, Viên Nhất Kỳ cũng biết đáng yêu như vậy sao?
"Dao Daoooooo!"
"Dao Dao của emmmmmmm, dậy mauuuu!!!"
"Nhớ chị quá à, chị có mau trả lời em không, em nhớ chị sắp chết rồi đây T.T"
"Chị không mau trả lời là em trực tiếp đến nhà chị ngay bây giờ đấyyyyyyyy!!"
Viên Nhất Kỳ này là Viên Nhất Kỳ nào ấy chứ tôi không quen... Em ấy thật sự có thể nũng nịu tới vậy à? Hừm, dù là tôi cũng nhớ em ấy thật đó, nhưng cũng phải công nhận một điều, tôi không có ý định sẽ... ừm, hôn em ấy vào hôm qua như thế, chỉ là ở gần em ấy kích thích tới nỗi tôi cũng không kiểm soát được mình nữa. Do hoàn cảnh, do hoàn cảnh thôi mà... Nhưng cũng phải cảm ơn tình huống đó khiến chúng tôi đẩy nhanh hơn một bước, chứ chờ con rùa rụt cổ họ Viên kia, chắc tôi cũng dài cổ ra mất.
Nghĩ bâng quơ một hồi tôi mới ngồi dậy khỏi giường, tôi có thói quen nán lại ở giường một hồi chứ không có thức dậy ngay được, đó là lí do tại sao tôi luôn đặt đồng hồ báo thức sớm hơn từ 10-15' so với giờ định dậy, vì tôi sẽ ngủ nướng.
Tôi ngơ ngác nghe tiếng chuông cửa nhà mình reo ngay khi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Gì vậy chứ, Viên Nhất Kỳ đến thật sao? Mới có 15 phút thôi mà, sao em ấy lại có thể tới ngay vậy được?
- Em bị sao vậy chứ, có biết bây giờ là mấy giờ không?
- Cục cưng của em, lại đây nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfic- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...