Bà Viên tuy là người dễ tính, nhưng bà rất biết để ý. Quả thật bà thấy ngay có điểm khác thường ở con gái mình, nhưng vì hai mẹ con luôn ở cạnh nhau hoà thuận từ trước tới giờ nên bà cũng nhanh chóng bỏ qua.
Thẩm Mộng Dao ngồi xuống ghế của Viên Nhất Kỳ, nhìn một vòng xung quanh căn phòng của em ấy, quả là phong cách của Viên Nhất Kỳ, rất ngăn nắp và gọn gàng, có chút lãng mạn, và đặc biệt ít đồ. Em ấy không có thói quen mua những đồ dùng không cần thiết, chỉ mua nhiều nhất là những đồ dùng để trang trí phòng. Đó là lí do sao căn phòng này nhìn qua là biết thuộc về Viên Nhất Kỳ.
- Phòng này tràn ngập mùi hương của em.
- Thích không?
Viên Nhất Kỳ cười đắc ý, vuốt ve tóc Thẩm Mộng Dao, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội nắm lấy tay nàng, dẫn nàng qua căn phòng ở bên cạnh là căn phòng thu âm riêng của mình. Thẩm Mộng Dao có chút bất ngờ khi bước chân vào căn phòng này, vì nhìn nó còn lãng mạn hơn căn phòng ngủ của Viên Nhất Kỳ nữa.
- Phòng thu âm của em thế này đó, nơi này yên tĩnh, giúp em lấy cảm hứng sáng tác nhiều, có khi em còn ngủ luôn ở đây nữa.
Thẩm Mộng Dao liếc mắt qua nhìn chiếc ghế sofa nhỏ ở trong phòng, có cả chăn và gối ở đó. Lòng nàng có chút nhói, em ấy cũng thật chăm chỉ quá đi, rồi chợt nàng so sánh tới bản thân, công việc của Thẩm Mộng Dao thu nhập tốt, cũng không quá vất vả, đến tối về đến nhà là được nghỉ ngơi. Em ấy suy cho cùng vẫn là vì đam mê mà nhỉ?
Viên Nhất Kỳ vỗ vỗ tay lên chiếc ghế cạnh mình trước bàn làm việc, Thẩm Mộng Dao yên lặng ngồi xuống.
- Chị muốn nghe thử một bài em viết không?
- Nếu chị nói trước giờ chưa từng bỏ lỡ bài hát nào của em, em có tin không?
- Ừm... - Viên Nhất Kỳ mỉm cười, ánh mắt ấm áp lấp đầy hình ảnh người ngồi cạnh. - Có một bài em viết lúc chúng ta không còn nói chuyện nữa ngày trước.
- Thật à?
- Cũng không hẳn là một bài hát trọn vẹn, ngày đó em chỉ viết vài dòng với giai điệu em đột nhiên nghĩ tới trong lúc cảm xúc chân thật nhất thôi. Sau này em mới hoàn chỉnh nó lại, em vẫn chưa phát hành nó, nên chị là người đầu tiên nghe đó.
Viên Nhất Kỳ mở máy tính lên, Thẩm Mộng Dao nhìn những file nhạc lấp đầy màn hình, chợt thấy đời sống sinh hoạt của em ấy hẳn là phong phú lắm, có lẽ không tẻ nhạt như nàng. Hình như gần đây nhìn cái gì nàng cũng lại nghĩ thật nhiều về Viên Nhất Kỳ và những thứ xung quanh em ấy thế này, cũng thật khác so với nàng.
Giọng hát trầm ấm của Viên Nhất Kỳ lấp đầy lỗ tai Thẩm Mộng Dao, chầm chậm từng chút từng chút một đi vào trong cơ thể nàng, ấm áp và ôn nhu cũng như chính con người em ấy. Cái lời bài hát này, hình như cũng đặc biệt quá rồi. Từng câu một như gợi nhớ lại toàn bộ thời sinh viên ấy, khi mà nàng và em mới gặp nhau, những lúc mới biết yêu thương là gì, mập mờ, ghen tuông vô cớ, và tất cả những thứ xúc cảm đặc biệt nhất thuở mới quen. Những xúc cảm đầu đời của tuổi trẻ, không vương vấn toan tính gì, chỉ biết yêu và yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfic- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...