Thẩm Mộng Dao đưa mắt nhìn học muội trước mặt như người ngoài hành tinh rớt từ trên trời xuống vậy, nàng khẽ nheo mắt, hơi rụt rè đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ kia của Viên Nhất Kỳ. Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, xúc cảm chân thực tới nỗi khiến Nhất Kỳ thấy toàn thân mình như có dòng điện chạy xẹt qua vậy... Tay học tỷ hơi gầy, nhưng lại mềm mại lạ thường, nắm rồi thì có chút không muốn buông ra nữa...
- Chị là Thẩm Mộng Dao.
- A...
Viên Nhất Kỳ nhất thời khi nắm tay học tỷ cho tới lúc nàng buông tay ra rồi vẫn chưa thốt ra thêm được một từ nào, mọi cơ quan nhe tê liệt, làm Hứa Dương Ngọc Trác ngồi cạnh xem màn nãy giờ cũng đã sớm nhịn cười tới mức đau bụng rồi. Nàng liền khẽ tằng hắng, khiến Nhất Kỳ giật mình quay ra nhìn nàng, một lần nữa màu tóc của Miên Dương khiến cô nheo mắt lại, quá chói mắt đi:
- Em làm tốt lắm Viên Nhất Kỳ, giờ hãy chờ đợi kết quả nhé, sẽ thông báo lại với em liền khi có.
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Viên Nhất Kỳ gật đầu như đã hiểu ý nàng rồi nhưng không hiểu sao vẫn chưa chịu rời đi mà cứ ngập ngừng đứng đó, hình tượng ngầu ngầu soái soái của Nhất Kỳ lúc ấy hình như cũng biến mất đâu hết rồi, đứng trước mặt hai học tỷ bây giờ là bộ dáng ngây ngốc ngơ ngơ nhìn mà tội nghiệp. Miên Dương bật cười, chợt đứng dậy ghé sát tai Viên Nhất Kỳ thì thầm:
- Yên tâm, em vào câu lạc bộ sẽ được gặp Thẩm Mộng Dao hàng ngày.
Nói rồi tự nàng cười phá lên nhìn khuôn mặt Viên Nhất Kỳ dần ửng đỏ, rồi không nói thêm gì chỉ lấy tay đẩy đẩy Nhất Kỳ ra khỏi phòng, còn người bị đuổi vẫn cứ một mực ngoái lại nhìn học tỷ Thẩm Mộng Dao một cách đầy luyến tiếc.
Ơ này, còn chưa biết học tỷ học lớp nào mà...
———————
- A Hân, cậu không nói với mình Viên Nhất Kỳ soái thế này nha! - Hứa Dương Ngọc Trác vừa lười biếng nằm bẹp xuống giường vừa nhìn Trương Hân đang ngồi cạnh.
- Gì chứ, đệ của mình mà. - Trương Hân tự hào nói, rồi chợt cau mày lại liếc xéo Miên Dương. - Cậu nói xem Viên Nhất Kỳ hay mình soái hơn?
- A Hân, A Hân của mình là soái nhất, được chưa?
- Phải vậy chứ.
Miên Dương cười lớn rồi thuận tay kéo Trương Hân nằm xuống cạnh mình, rồi tự nhiên nằm lên cánh tay cô, nép sát mình vào lòng cô như một thói quen, Trương Hân cũng chỉnh lại tư thế, khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của Hứa Dương Ngọc Trác về lại đúng vị trí, ăn ý như thể họ đã làm thế này cả trăm lần rồi.
- A Hân, Viên Nhất Kỳ có vẻ thích Thẩm Mộng Dao lắm đó. - Miên Dương thì thầm, ngón tay chọt chọt lên má người đang ôm mình trong vòng tay.
- Thích? Ý cậu là thích theo kiểu gì? - Trương Hân giật mình, hơn nữa trong lòng cô đang có lửa không phải sao?
- Thì là ngưỡng mộ đó, lúc Nhất Kỳ bắt tay Dao Dao là em ấy đứng hình luôn, thậm chí quên mất còn một người nữa là mình đang ở đó. - Miên Dương đưa mắt ngước nhìn Trương Hân. - Chứ cậu nghĩ thích ý mình là sao nữa?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfiction- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...