Bunga đã thấy Tarn, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy em ấy dìu cô gái đi cạnh đứng dậy, lo lắng cho người ta đến quên cả bản thân, giọng điệu quan tâm nhỏ nhẹ, tất cả đều bị chị quan sát không thiếu một chi tiết. Thì ra bốn năm qua em đã có người mới còn hạnh phúc như vậy, chẳng trách sống chết gì cũng bỏ tôi mà đi. Tarn, em giỏi lắm...
Bốn mắt chạm nhau, nhưng trái với vẻ kinh ngạc của Tarn thì Bunga lại chẳng hề thể hiện điều gì trên gương mặt, một chút cảm xúc cũng chẳng có!
- Xin lỗi, hai người có sao không? Tôi đi đứng bất cẩn quá_ Um lên tiếng sau khi đỡ Bunga đứng lên, phủi lại vạt áo của chị cho thẳng, kiểm tra xem chị có bị thương hay không rồi mới lên tiếng với hai người vừa đối diện.
Thấy Tarn cứ chăm chăm nhìn mà chẳng nói câu gì, Um quay sang người đi phía sau. Ánh mắt hơi ngờ ngợ, gương mặt này hình như đã gặp đâu đó rồi. Baifern cũng nhận ra Um và Bunga, cô lên tiếng, đỡ thay cho Tarn:
- Hình như chúng ta đã gặp nhau một lần rồi. Lần trước ở siêu thị em va phải xe của hai chị, hai chị còn nhớ em không?
- Tôi nhớ_ Um cười nhẹ, muốn xua đi bầu không khí nặng nề xung quanh_ Em là Baifern, đúng không?
- Vâng, từ sau hôm đó không thấy chị gọi lại cho em, xe chị đã sửa chưa?
- Chỉ là vài vết xước nên cũng chẳng có gì cần phiền tới em.
- Vậy sao được, lần đó tại em gấp quá nên không ở lại lâu, gặp nhau ở đây xem như là có duyên, nếu trưa nay không bận thì cho phép em mời hai chị dùng bữa nhé, coi như là lời xin lỗi của em!_ Baifern quay sang Tarn định hỏi ý kiến của cô, nhưng thấy sắc mặt Tarn từ nãy đến giờ có chút lạ lẫm, khiến cô khó hiểu. Đưa tay mình khoác lấy tay Tarn kéo cô về thực tại, Baifern hỏi ý kiến của cô bằng một nụ cười tươi tắn_ Tarn, trưa nay em mời họ đi ăn cùng mình nhé!
Chưa kịp để Tarn trả lời, cũng chưa kịp để Um nhận lời, Bunga đã dứt ánh mắt khỏi Tarn trước, bằng một giọng điệu không thể lạnh lùng hơn, chị kéo tay Um kéo đi khỏi sau khi buông lời:
- Chúng tôi xin phép!
Trước thái độ của Bunga, Baifern có phần thắc mắc. Người đi bên cạnh xem chứng rất hiểu đạo lí, nhưng hình như người còn lại thì không! Cũng chỉ là một lời mời, nói một câu từ chối đàng hoàng bộ khó khăn lắm hay sao? Vẻ mặt cứ như là muốn giết người không bằng vậy!
Tarn quay người nhìn theo bóng lưng Bunga, hình như lúc nãy chị cũng bị ngã, không biết có sao hay không? Còn người đi bên cạnh chị là ai kia chứ, thân thiết như vậy! Nhưng mà... sao chị lại ở đây, lẽ ra chị phải đang ở Bangkok mới đúng, sao lại có mặt ở Huahin, lại còn đi với người khác chẳng phải người thân. Thực ra bốn năm qua chị sống thế nào, chị và gia đình liệu... có còn hay không?
Suốt cả chặng đường về, Bunga chẳng nói lấy một câu, cứ xoay ra cửa xe nhìn cảnh vật ven đường, lòng tràn đầy suy nghĩ. Cô gái đó là người yêu của Tarn sao? Đoạn tình cảm của hai người thì ra cũng chỉ còn chị là giữ, em ấy sớm đã có người mới, quên đi mọi thứ về chị. Cũng phải, cô gái kia xinh đẹp như thế, trẻ trung, hiểu chuyện, biết cư xử, nào có giống như chị, bảo sao lại được Tarn đem lòng yêu thích. Ánh mắt khép lại, một giọt nước mắt chảy xuống má, lăn dài, rơi trên vạt áo đỏ thẫm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bốn năm bỏ lỡ, liệu đã đủ chưa?
FanfictionVẫn tiếp tục với series ngoại truyện của RakLamSen, chào mừng mọi người quay trở lại với mình👏👏👏 Thể loại: Phim sao truyện vậy, tùy cảm nhận mỗi người, riêng tác giã chỉ có thể thả nhẹ một câu: NGƯỢC LÀ CHÂN ÁI! Vẫn là couple quen thuộc của chú...