Chương 4

1.3K 206 3
                                    

13, 46

"Còn nhớ em không?" Karina sởn da gà khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc lúc cô đang lững thững trên đường từ trường về nhà vào một buổi chiều. Cô quay đầu lại, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Winter, trông gần giống hệt như lần trước, nụ cười của cô ấy bây giờ thậm chí còn chói mắt hơn cả nụ cười đã được ghim vào trong trí nhớ của Karina.

Lần này, Karina vòng tay ôm lấy Winter thật chặt, mỉm cười hạnh phúc và thở ra nhẹ nhõm. Trước khi Winter có thể nói bất cứ điều gì khác, Karina kéo cô ấy một cách đầy ngang ngạnh xuống một con đường tắt ở một con đường gần đó để đi đến một bờ sông hoang vắng phủ đầy rêu. Nước hồ lấp lánh dưới ánh nắng, trong đến mức có thể nhìn thẳng xuống vực sâu trong suốt. Họ yên vị trên bờ sông bám rêu mềm mại, thở dài hài lòng.

Trong suốt một năm qua, Karina đã dành hàng ngày và hàng tháng trời để soạn ra một loạt các câu hỏi mà cô muốn hỏi Winter vào lần gặp mặt tiếp theo, nhưng ngay lúc gặp lại, chúng dường như bay ra khỏi đầu cô. Tâm trí cô trống rỗng đến choáng váng, trở nên mơ màng bởi vẻ rạng rỡ của nụ cười tươi tắn trên môi Winter, thứ dường như chói lọi hơn bất cứ tia nắng chói chang nào.

Họ nhanh chóng trao đổi tuổi tác, điều này đã vô thức trở thành thói quen của họ mỗi khi họ gặp nhau. Karina cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó tả bởi lần này, khoảng cách giữa hai lần gặp mặt của họ là gần như nhau đối với cả hai người. Cô không biết mình sẽ phải làm gì nếu Winter này là một người trẻ hơn, một người vẫn chưa kể sự thật cho Karina nghe. Karina không biết bằng cách nào cô có thể thậm chí là bắt đầu để làm sáng tỏ tất cả các sự kiện phức tạp đã xảy ra cho một Winter không biết chút gì cả. Cô đã dành một năm để suy nghĩ và tìm hiểu về khả năng đặc biệt của Winter, vẽ ra những sơ đồ và phương trình phức tạp, nhưng Karina chẳng có bước tiến nào xa hơn so với ngày đầu tiên mà Winter đã kể với cô về điều đó. Rốt cuộc, cô cũng chỉ mới mười ba tuổi.

Hơn bất kỳ cuốn sách giáo khoa vật lý nào có thể, Winter đã dạy Karina về tính tương đối của thời gian. Giờ đây, có một nguyên tắc rằng thời gian sẽ lướt nhanh khi cô làm điều gì đó mà cô thích và trôi qua rề rà khi cô làm điều gì đó mà cuối cùng chẳng có nghĩa lý gì đối với cô cả. Bởi lẽ khi Karina ở bên Winter, nhiều giờ đồng hồ dường như đã trôi qua, lướt qua những cuộc trò chuyện vu vơ và những trò đùa vui vẻ. Thời gian dường như mở rộng khi cô ấy ở bên Winter - Dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng Karina chỉ có thể đếm số giờ cô ở bên Winter trên một bàn tay, những giờ này dường như phóng đại vô hạn, mỗi phút mỗi giây thật quý giá và đáng trân trọng, khắc sâu vào tâm trí cô như thể những giây phút đó là cả một cuộc đời trọn vẹn. Khi Winter không ở đây, từng phút dường như kéo dài vô tận, kim đồng hồ chậm rì rì như một con ốc sên. Karina nghĩ rằng Winter không chỉ có sức mạnh du hành xuyên thời gian, mà còn có thể dừng thời gian lại. Bởi khi họ ở bên nhau, thời gian đóng băng, và mỗi khi Winter rời đi, Karina cảm thấy như một quãng đời ngắn ngủi tẻ nhạt đã trôi qua.

~~~~~~~~~~~~~

14, 31

Karina không kể với ai về Winter, kể cả cha mẹ cô hay người bạn thân nhất của cô - Aeri, người mà cô không giữ bí mật chuyện gì. Winter không bắt cô phải giữ bí mật, nhưng Karina biết đó là bởi vì Winter tin tưởng cô ấy vô điều kiện, điều đó khiến cô cảm thấy mình vô cùng quan trọng. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Karina sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho sự an toàn của Winter hoặc khiến những chuyến du hành xuyên thời gian của cô ấy trở nên đầy nguy hiểm hơn.

[Trans] <Winrina> Muốn Gặp Em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ