Chương 17

885 151 0
                                    

53, 12

Ba năm sau khi Winter ra đi, Karina nghĩ rằng cô đã lên thiên đường cùng cô ấy khi cô gặp lại Winter. Cô ấy được chiếu sáng bởi ánh nắng màu vàng bơ của mặt trời buổi trưa, và Karina không thể giải thích được vì sao nhưng cô tin rằng cô ấy khoảng mười hai tuổi, mười hai tuổi nhưng vẫn không thể nhầm lẫn là Winter.

Sau đó những lời nói của Winter qua nhiều năm, cuối cùng cũng có ý nghĩa với cô. Em đã quen biết chị cả đời mình. Karina khẽ thở hổn hển khi cuối cùng cô cũng hiểu được sức mạnh thực sự của Winter. Đó là một sức mạnh thực sự đáng gờm, không gì bằng một phép màu, một món quà vượt qua cái chết và cho phép cô ấy du hành ra khỏi vòng đời của cô ấy.

Winter đang co ro trong góc với hai tay ôm đầu như một con thú bị mắc kẹt, run rẩy trong chiếc áo thun mỏng manh, còn trái tim Karina thì đập rộn ràng. Cô không bao giờ mong đợi sẽ gặp lại Winter. Tất nhiên, cô đã tự hỏi, trải qua tất cả những câu hỏi nếu như và có lẽ, nhưng cô chưa bao giờ thực sự tin rằng một điều gì đó viển vông lại có thể là một khả năng.

Nhưng giờ đây, Winter đang ở ngay trước mặt cô, bất chấp mọi logic và phá vỡ mọi quy tắc thời gian mà cô từng tin tưởng, và Karina không ngạc nhiên. Bởi vì Winter là cô gái Mỹ xinh đẹp mà cô đã đem lòng yêu, một nhà ảo thuật thời gian, một nhà du hành xuyên thời gian. Winter đã luôn biết rằng cô ấy sẽ quay trở lại với Karina, đó là lý do tại sao cô ấy không lo lắng khi rời khỏi Karina, Winter biết cô sẽ được chăm sóc chu đáo.

Karina nhấc cơ thể mệt mỏi của cô ra khỏi chiếc ghế bành, các khớp kêu răng rắc. Khi bước chân của cô đến gần, Winter nhìn lên, đứng thẳng lưng để chiến đấu và nhìn chằm chằm vào cô, mắt đảo từ bên này sang bên kia như một con mồi bị dồn vào chân tường, nhưng đôi mắt của cô ấy mở to ra khi cô ấy nhìn thấy cô.

"Karina unnie?" cô ấy thì thầm, và đứng dậy trên đôi chân run rẩy, mềm nhũn ngã vào vòng tay của Karina.

Karina vuốt tay lên xuống lưng của Winter cho đến khi nó ngừng run lên với những tiếng nức nở lặng lẽ, cô tự hỏi Winter phải chứng kiến điều kinh hoàng gì ​​khi còn nhỏ để khiến cô ấy sợ hãi như vậy, từng tiếng nấc của cô ấy như lưỡi dao cứa thẳng vào tim Karina. Cô nhanh chóng đưa ra kết luận rằng Winter chắc hẳn đã gặp cô trước đây, và cô cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc đến khó tin trước khả năng đó.

Một ký ức xa xăm hiện về trong tâm trí cô, giống như điệp khúc của một bài nhạc pop từ một ngôi nhà phía xa. Hai người đang nằm trên giường cùng nhau, vào một buổi chiều uể oải như thường lệ khác, và Winter đã quay về phía cô với ánh mắt biết ơn một cách đột ngột và nói rằng, em không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu chị không ở đó vì em.

Winter có thể đã nói về bất kì thời điểm nào, nhưng Karina đột nhiên biết chắc chắn rằng cô ấy đang nói về thời thơ ấu của cô ấy, nơi cô ấy đã gặp Karina trong những năm tuổi xế chiều. Và đây là cách Karina biết rằng cô phải kiên nhẫn và thấu hiểu, chấp nhận tất cả, âm thầm dõi theo Winter như cách mà Winter đã luôn dõi theo cô. Karina ước cô cũng có cơ hội để nói với Winter rằng cô không biết mình sẽ làm gì nếu Winter không phải là một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của cô, nhưng Karina tự an ủi bản thân bằng cách vỗ về sau gáy của Winter mười hai tuổi bằng những cử chỉ dịu dàng và ngâm nga bài hát ru tiếng Anh yêu thích của Winter vào tai cô ấy cho đến khi cô ấy ngủ quên trong vòng tay của Karina.

~~~~~~~~~~~~~~

56, 7

Điều hối tiếc nhất trong cuộc đời Karina là cô đã không bao giờ hiểu được những từ tiếng Anh mà Winter đã nói với cô vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Mặc dù cô đã được Winter dạy dỗ chu đáo trong nhiều năm và giờ đã biết đọc biết viết tiếng Anh, nhưng cô chỉ đơn giản là không thể nhớ được. Sự tò mò đang giết chết Karina, và điều hối tiếc thứ hai của cô là cô chưa bao giờ hỏi Winter những gì cô ấy đã nói khi cô ấy vẫn còn sống.

Lần tới khi Winter xuất hiện trong nhà cô, Karina đã sẵn sàng. Trong vài năm qua, cô đã chuẩn bị chu đáo cho những lần ghé thăm của Winter, cô luôn giữ nhà bếp đầy ắp những món ăn vặt yêu thích của Winter và trang trí lại toàn bộ một căn phòng để biến nó thành phòng chơi, lắp đặt những thiết bị hiện đại và những món đồ chơi đắt tiền nhất ở trong phòng. Karina thấy mình ngày càng dành nhiều thời gian để ngồi trong phòng mơ mộng, một cảm giác yên bình và thanh thản kỳ lạ bao trùm lấy cô khi cô đắm chìm trong những ký ức về Winter.

Một ngày nọ, cô ngủ gật trên chiếc xích đu bên cửa sổ, và khi cô thức dậy, Winter đang ngồi trong lòng cô, chớp mắt nhìn cô với đôi mắt ngây thơ đầy tò mò đến đau lòng.

"Em bao nhiêu tuổi?" Karina nhẹ nhàng nói, không dám di chuyển vì sợ đây chỉ là một giấc mơ và Winter sẽ vỡ tung như bong bóng với một cái chạm.

Khuôn mặt của Winter lộ ra một nụ cười ngây ngô, để lộ một chiếc răng bị gãy. Cô ấy giơ bảy ngón tay lên.

"Em có muốn ... chơi không?" Karina ngập ngừng nói và Winter nhiệt tình gật đầu. Karina quan sát với vẻ dịu dàng đầy cưng chiều khi Winter tiêu diệt quái vật và đua xe trên Playstation và Xbox, đây là những mẫu mới nhất và có lẽ chưa tồn tại trong thời gian thực của Winter. Xem nguồn năng lượng tích cực của Winter khiến Karina cảm thấy như được sống lại, giống như cách cô từng cảm thấy khi Winter vẫn còn cạnh bên.

Đôi khi Karina tự hỏi - nếu Winter là một cô gái bình thường không có khả năng du hành xuyên thời gian, liệu hai người vẫn có cơ hội gặp nhau? Hay họ sẽ ở lại hai quốc gia khác nhau suốt cuộc đời, rất gần mà tựa như lại quá đỗi xa xôi, quỹ đạo tồn tại của hai người giống như hai đường thẳng song song, lướt ngang nhau nhưng không bao giờ cắt nhau?

Karina nghĩ rằng có lẽ, chỉ là có lẽ, việc du hành thời gian của Winter là một điều may mắn thay vì là một lời nguyền. Cô đã dành cả cuộc đời mình bên cạnh Winter để chiến đấu chống lại thời gian, chiến đấu với thời gian, và mặc dù cuối cùng hai người đã không thành công, Karina nhận ra rằng cô sẽ không đánh đổi nó để đổi lấy bất cứ điều gì khác trên đời.

[Trans] <Winrina> Muốn Gặp Em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ