Mấy tên còn lại nhìn một màn như vậy sợ đến ngây cả người, tiến cũng không dám tiến. Nếu Khánh Vân còn tiếp tục sẽ xảy ra án mạng mất, Kim Duyên vội vàng giữ Khánh Vân lại.
"Dừng lại, chị đánh nữa hắn sẽ chết đó, mau dừng". Khánh Vân chẳng nghe lọt tai câu nào của Kim Duyên, Khánh Vân đẩy cô ra, người Kim Duyên đập lên thành tường phát ra tiếng kêu, lúc này Khánh Vân mới dừng lại sự điên cuồng của bản thân. Bước chân Khánh Vân chao đảo chạy tới đỡ Kim Duyên.
"Biến". Mấy tên kia thấy Khánh Vân quát, chân tay luống cuống vấp vào nhau chạy thục mạng.
.
Sau khi xử lý đám biến thái xong, người Kim Duyên vẫn còn run, không phải vì sợ mà là vết đỏ trên lưng Khánh Vân khiến người cô như rút lên sức lực. Ban nãy còn mạnh mẽ đấm đá, giờ cả cơ thể Khánh Vân đang dựa vào người Kim Duyên.
"Xin lỗi, tôi tới trễ, em có sợ lắm không?". Khánh Vân thì thào nói với Kim Duyên. Khánh Vân gần như mất sức, hai mắt nhắm nghiền.
"Không có, không có, chị bị thương rồi". Kim Duyên vừa lắc đầu, vừa nức nở.
"Đừng khóc, tôi không sao, xe ở bên ngoài...đỡ tôi ra"
Kim Duyên không dám đụng vào lưng Khánh Vân, sợ ảnh hưởng đến vết thương, nhưng cứ để nó chảy máu thế này cũng không phải cách hay. Thật may vì giờ cũng đã khuya, không lo báo chí sẽ săn được mấy cảnh như thế này. Cả người Khánh Vân ướt đẫm mồ hôi, lúc nói còn hơi nhăn mặt. Kim Duyên sợ chần chừ không băng bó đàng hoàng vết thương sẽ nhiễm trùng. Cố gắng đỡ Khánh Vân ngồi trong xe. Chìa khoá vẫn cắm trong ổ, khởi động xe...
"Về nhà". Khánh Vân khó khăn ngồi nghiêng người dựa lên ghế tránh vết thương.
"Giờ này không đến bệnh viện, chị muốn chết vì mất máu sao?". Kim Duyên đột nhiên nổi giận với Khánh Vân. Giận Khánh Vân có hiểu như thế nào là nguy hiểm hay không?
"Tôi muốn về nhà". Mắt Khánh Vân vẫn nhắm nghiền, miệng khăng khăng một ý muốn về nhà. Nếu đưa Khánh Vân đến bệnh viện, đảm bảo Khánh Vân sẽ không chịu mà làm khó bác sĩ, thôi vậy. Kim Duyên cũng hết cách đành lái xe hướng về nhà Khánh Vân.
.
Trở lại căn nhà hơn hai tháng không ghé qua, mật mã vẫn như cũ. Kim Duyên khó khăn đỡ Khánh Vân vào nhà, chạy đi lấy bông băng và thuốc. Mấy cách sơ cứu đơn giản này Tường Linh cũng chỉ Kim Duyên rất cặn kẽ. Vất vả lắm mới làm xong, Khánh Vân cuối cùng cũng chịu an ổn mà ngủ.
Bây giờ Kim Duyên mới chú ý, ngoại trừ cô và Khánh Vân thì không có ai, Thuỳ Dung không ở đây? Hôm nay cũng không cùng Khánh Vân đến tiệc nhà Mâu Thuỷ. Người chị thương với chị có chuyện gì sao?. Kim Duyên vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt Khánh Vân. Cô thừa nhận, cô vốn chẳng hiểu rõ Khánh Vân, trước kia nhận định của cô là sai. Cuộc sống của Khánh Vân, cô hoàn toàn không thể bước chân vào.
Đột nhiên cuống họng trào lên một trận bỏng rát, Kim Duyên cất tiếng ho nhằm đẩy lùi cảm giác ấy đi. Cơn ho lấp đầy cả căn phòng khiến Kim Duyên chao đảo như thuyền ngoài khơi gặp bão. Đầu lại đau nhức dữ dội, mọi thứ xung quanh được nhân hai. Kim Duyên bịt miệng tránh tiếng ồn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khánh Vân. Kim Duyên nặng nề lết vào nhà tắm, tự nhủ nó sẽ qua nhanh thôi. Kim Duyên nằm lê lết cạnh bồn tắm, tấm lưng dán chặt lên tường, cơn ho có vẻ dịu hơn, đầu có thanh tỉnh một chút.
![](https://img.wattpad.com/cover/271469643-288-k166845.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Siruts Avelin | Vân Duyên Is Real
Fanfictiontruyện được viết theo trí tưởng tượng của mình và mình mong mọi người sẽ thích và ủng hộ, mãi yêu ❤️