Chương 17

483 59 11
                                    

Kim Duyên giật mình thoát khỏi cơn mộng mị, nhác thấy trời đã gần sáng. Bên ngoài mưa như trút nước, từng đợt gió lạnh len lỏi vào phòng, bất giác khiến Kim Duyên rùng mình.

Không hiểu dạo này Kim Duyên luôn mơ thấy một người con gái, cô ấy đứng giữa vườn hoa quay lưng lại với cô. Kim Duyên gọi mãi cô ấy cũng không quay lại, Kim Duyên vừa đưa tay ra cô ấy liền biến mất.

Tỉnh dậy với mớ hỗn độn trong đầu, nhìn bộn bề yên bình và lặng thinh, tâm cũng chẳng mảy may động đậy trước cơn mưa ngoài cửa. Cứ hễ nghĩ lại giấc mơ, trong đầu Kim Duyên đau nhức liên hồi, luôn thắc mắc liệu cô ấy có liên quan gì tới cuộc sống trước kia của cô hay không.

Thay quần áo nghiêm chỉnh, với lấy túi sách trên bàn rồi bước xuống nhà. "Hai người rảnh rang quá ha". Tường Linh cùng Đăng Khoa đang ngồi uống cà phê cạnh cửa sổ, nghe vài bài nhạc du dương, tâm tình cũng tốt quá rồi.

"Hai uống không, em pha cho một ly". Đăng Khoa hướng mắt về phía Kim Duyên, từ khi Kim Duyên tỉnh lại, Đăng Khoa luôn là người ở cạnh giúp đỡ Kim Duyên, cậu là ít nói nhưng thực chất sống tình cảm, chỉ có Kim Duyên mới hiểu.

Kim Duyên cười cười lắc đầu, rót lấy ly nước nạp vào cơ thể. Cổ họng đỡ khát hơn rồi. "Cậu tới lâu chưa"

"Mình tới một lúc rồi, Khoa bảo cậu vẫn trên phòng, nghĩ cậu còn ngủ nên mình không gọi". Tường Linh đặt tách cà phê xuống, vừa nói vừa cầm túi sách hướng về phía cửa. "Trời mưa to lắm, để mình đưa cậu đi". Tường Linh mở ô, che cho Kim Duyên.

Bước vào công ty, thư ký của Kim Duyên đã đi tới: "Kim Duyên, hôm nay em có cuộc gặp với công ty đối tác, chị chuẩn bị hết giấy tờ rồi". Cả hai vừa đi vừa nói, thư kí Trần luôn là người chu đáo, từ lúc bước vào công ty, thư kí Trần hướng dẫn cô từng chút một.

"Được, cảm ơn chị". Kim Duyên mỉm cười đón lấy giấy tờ quan trọng. "À, chị pha cho em tách trà nóng nhé". Kim Duyên nói rồi bước vào phòng làm việc.

Cả ngày quay cuồng trong công việc, gặp đối tác khiến Kim Duyên mệt nhừ cả người. Ngồi trên ghế xoa xoa mi tâm, mấy nay nhiều chuyện khiến Kim Duyên mệt mỏi, bao gồm cả giấc mơ kia nữa.

Kim Duyên thẫn thờ nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, ngắm nhìn bầu trời xám xịt, chuẩn bị mưa mất rồi. Đầu óc lơ đễnh lại nhớ về giấc mơ kia, rốt cuộc cô gái đó là ai.

Sao em luôn mơ về những điều đã cũ, em quên mất rằng thời gian vẫn mãi trôi.  Dù thế giới đang vận hành mải miết, linh hồn em lại chọn cách đứng yên.

Nơi đâu là thiên đường, nơi đâu là địa ngục?

Chỉ biết rằng, phần mộ quá khứ là chốn em đoạ đày.

.

Chiếc xe thể thao mào đỏ chói lao vun vút trên phố, Kim Duyên thẫn thờ ngắm mưa, trong đầu mông lung một mớ hỗn độn.

"Bé Duyên"

...

"Bé Duyên"

Siruts Avelin | Vân Duyên Is Real Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ