Chương 18

1.4K 109 6
                                    

"Ginny!"
Harry kêu lên nho nhỏ, phóng ngay đến bên Ginny, quỳ xuống cạnh cô bé. Elizabeth và Draco cũng đi nhanh đến. Mặc dù bản thân ngày thường luôn độc mồm độc miệng nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Ginny không rõ sống chết nằm ngay trước mắt, Draco cũng không khỏi hoảng sợ, đối với cô, anh vẫn chỉ là cậu bé với tâm hồn đơn thuần trong sáng chịu sự giáo dục sai trái từ gia đình
"Ginny ơi, đừng chết mà... Đừng chết, em ơi!"
Harry quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay cô bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt, vậy có nghĩa là cô bé không bị hóa đá. Nhưng như vậy là cô bé đã bị...
"Ginny ơi, hãy tỉnh dậy đi." Harry tha thiết lay gọi
Nhưng cái đầu của Ginny chỉ ngả bên này rồi ngoẻo sang bên kia dưới sức lay của Harry. Elizabeth lại gần, hai ngón tay để gần mũi của Ginny bé nhỏ tội nghiệp
" Harry! Con bé chưa chết, chỉ là chưa phải bây giờ thôi nhưng nó chỉ còn thở rất yếu thôi..." Elizabeth đặt tay lên vai Harry chấn an cậu
"Con bé sẽ không tỉnh lại đâu."
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Ba người giật bắn người, xoay phắt lại. Elizabeth nhanh chóng kéo Draco lại gần mình
Một thiếu niên cao gầy, lần gần nhìn tụi nó. Khuôn mặt cậu ta với đường nét thanh tú đẹp đẽ như một bức tranh điêu khắc, chỉ có điều quá lạnh lùng. Ấy vậy thân hình cậu ta có phần nhạt nhòa tựa như sương mù vậy
"Anh Tom - Tom Riddle phải không?"
Riddle gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt Harry. Elizabeth quay sang tò mò nhìn cậu
Harry khẩn thiết hỏi:
"Em Ginny sẽ không tỉnh lại hả? Anh nói vậy nghĩa là sao? Ginny chưa... Ginny chưa...? "
"Đúng, con bé vẫn còn sống. Nhưng chỉ lúc này thôi." Riddle nói đúng như những gì cô nói lúc trước
" Harry, cậu quen người này sao?" Elizabeth quay sang hỏi Harry, không hiểu sao dù cảm thấy anh chàng này rất đẹp trai lại...khụ khụ...hợp gu mình nhưng Elizabeth có cảm giác chẳng lành về chàng trai này, và tại sao cậu ta có thể tìm đường xuống được đây?
" Tom Riddle đã từng là học sinh trường Hogwarts cách đây năm mươi năm, nhưng bây giờ anh ấy....đứng đây" Harry nhìn Tom Riddle nói
"Anh là ma hả?" Harry ngờ ngợ hỏi
"Tôi là một ký ức. Một ký ức được giữ gìn trong một quyển nhật ký suốt năm mươi năm." Riddle lặng lẽ đáp
Riddle chỉ xuống sàn, phía gần những ngón chân khổng lồ của bức tượng, quyển nhật ký nhỏ màu đen đang mở toang . Thoáng một giây Harry ngập ngừng, rồi lại hì hục nâng đầu Ginny lên
"Anh Tom, anh phải giúp bọn em mới được. Chúng ta phải ra khỏi chỗ này ngay. Có một con Tử Xà... Em không biết nó ở đâu, nhưng nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào..."
Harry chật vật nâng Ginny dậy, Draco thấy Elizabeth nhìn mình thì chậm rì lại gần giúp Harry khiến cậu có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tập trung vào việc chính là Ginny đang bất tỉnh
Harry cúi xuống để lượm lại cây đũa phép, nhưng cây đũa phép đã biến đâu mất. Harry ngước nhìn lên hỏi Riddle:
"Anh có thấy?"
Riddle vẫn đứng yên nhìn Harry, mấy ngón tay dài đang xoay xoay cây đũa phép của Harry. Elizabeth ngước lên nhìn Riddle, lúc này linh cảm không lành rất rõ ràng. Tưởng Riddle đã nhặt giùm mình cây đũa, Harry vừa đưa tay ra vừa nói
"Cám ơn anh."
Nhưng Riddle vẫn đứng yên nhìn Harry đăm đăm, mấy ngón tay dài vẫn thờ ơ xoay xoay cây đũa phép. Một nụ cười bí hiểm thoáng làm cong khóe miệng của Riddle.
Tấm thân bất động của Ginny nặng trĩu làm cho đầu gối của Harry và Draco như muốn sụm xuống. Harry khẩn khoản
"Anh nghe em đi. Tụi mình phải ra khỏi chỗ này! Nếu con Tử Xà mà xuất hiện..."
"Nó chỉ xuất hiện khi nào được gọi mà thôi" Riddle bình thản nói
Đến lúc này Elizabeth thấy quá sai rồi, lại gần toan cướp đũa phép của Harry lại nhưng vì cô đang bị thương nên chậm chạp hơn hẳn, để Riddle lùi về đằng sau né Elizabeth đi
"Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh làm ơn đưa trả em cây đũa phép, em có thể sẽ cần đến nó..." Harry hỏi Riddle
Nụ cười của Riddle mở rộng hơn.
"Mày sẽ không cần đến nó nữa đâu." Cậu ta nói
"Ý anh muốn nói gì? Em sẽ không cần dùng đến...?" Harry trân trối nhìn Riddle
" Đưa cây đũa đây, tên này phiền phức quá đi, có biết bây giờ Betha đang bị thương không mà tên này còn dây dưa dài dòng ở đây? Con nhỏ Ginny sao mà nặng quá vậy" Draco vẫn chưa phát giác được có điều gì đó sai sai ở đây, chỉ chăm chăm lo lắng cho vết thương của Elizabeth đến cuống quít cả lên
"Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày." Riddle nói
"Anh Riddle à, em thấy anh không hiểu gì cả. Tụi mình đang ở trong Phòng Chứa Bí Mật. Chuyện trò thì để sau này hẵng..." Harry không còn kiên nhẫn nữa
Nhưng Riddle bỏ cây đũa phép của Harry vô túi áo, miệng vẫn cười:
"Chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ."
Harry nhìn Riddle trừng trừng. Có chuyện gì đó rất quái đản đang diễn ra ở đây... Elizabeth một lần nữa muốn lại gần lấy đũa phép của Harry lại nhưng Riddle bước sang phải khiến Elizabeth mất đã cộng với vũng nước trơn trượt dưới chân mà ngã ra đất, lúc này máu đã ngấm ướt cả áo choàng ngoài, Draco lập tức thả Ginny ra chạy lại chỗ cô khiến Harry mất thăng bằng nên cũng ngồi sụp xuống
" Betha! Mày..." Bàn tay Draco run run không dám chạm vào vết thương đầy máu của Elizabeth, nhìn thấy Elizabeth đau đớn chật vật khiến anh đau lòng không thôi, trái tim như bị ai bóp nghẹn vậy
" Mình không sao, cậu mau giúp Harry đi, mình có linh cảm không lành về cậu ta..." Elizabeth cười trừ nhìn anh.
" Còn mày..."
" Mình vẫn đi được" Elizabeth ngắt lời Draco, khẩn trương nói
Draco nhanh chóng chạy lại chỗ Harry giúp cậu đỡ Ginny lên, giọng gấp gáp
" Kệ tên này đi, ta mau ra khỏi chỗ quái quỷ này thôi"
" Chúng mày không đi được đâu" Riddle cúi xuống nhặt đũa phép của Elizabeth rơi ra lúc ngã khi nãy
" Chết tiệt!" Lúc này Elizabeth đã không thể bình tĩnh được nữa, trừng mắt nhìn Riddle
"Làm sao mà Ginny ra nông nỗi này?" Chậm rãi từng tiếng, Harry hỏi
Riddle có vẻ rất thoải mái, đáp:
"À, đó là một câu hỏi thú vị. Và câu trả lời lại là một câu chuyện dài. Tao nghĩ nguyên nhân chính khiến Ginny ra nông nỗi này là do con bé đã để mở trái tim mình và đem hết bí mật của mình tâm sự với một kẻ xa lạ vô hình."
Harry không hiểu:
"Anh đang nói về cái gì vậy?"
"Về quyển nhật ký. Quyển nhật ký của tao ấy mà. Con bé Ginny đã viết vô nhật ký của tao trong suốt mấy tháng trời, kể lể với tao những nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của nó - nào là mấy thằng anh trêu chọc nó như thế nào, nào là đi học năm thứ nhất mà phải xài toàn là đồ cũ, áo cũ, sách cũ, nào là..."
Riddle hơi ngừng lại, mắt lấp láy, rồi nói tiếp:
"Nào là anh chàng Harry Potter vĩ đại tốt bụng nổi tiếng, chắc là, theo con bé nghĩ nhé, chẳng hề thích nó chút nào."
Suốt trong lúc nói những điều này, mắt Riddle không hề rời khỏi gương mặt Harry. Một cái nhìn hau háu. Riddle vẫn tiếp tục:
- Kể ra thì cũng chán ngấy khi phải nghe tất cả những nỗi phiền muộn băn khoăn be bé ấy của một con bé mười một tuổi. Nhưng mà tao kiên nhẫn lắm. Tao viết lại cho con bé. Tao rất cảm thông. Tao rất ân cần. Ginny đơn giản là khoái tao: "Chưa từng có người nào hiểu em như anh cả, anh Tom à... Em sung sướng biết bao được có quyển nhật ký này để giãi bày tâm sự... Nó như một người bạn mà em có thể mang theo bên mình trong túi áo..."
Riddle bật cười, giọng cười cao ngạo lạnh lùng, có vẻ không phù hợp chút nào. Phần tóc tơ sau gáy của Elizabeth dựng đứng cả lên.
"Nếu phải tự công nhận, thì Harry à, tao cho rằng mình luôn luôn có khả năng mê hoặc những người tao cần mê hoặc. Cho nên con bé Ginny trút hết tâm tình của nó với tao, và ngẫu nhiên mà tâm tình của con bé đúng y như điều tao muốn... Tao đã ngày càng mạnh lên, nhờ nhấm nháp những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của con bé, những bí mật tăm tối nhất của con bé. Tao trở nên mạnh mẽ, và mạnh hơn con bé Ginny rất nhiều; đủ mạnh để bắt đầu nhen nhúm trong con bé ấy vài ba bí mật của tao, để bắt đầu trút một chút tâm tình của tao vào con bé..."
" Ý anh muốn nói gì?" Harry ngờ vực hỏi
"Chưa hiểu ra hả, Harry Potter? Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả Tử Xà Slytherin ra hại bốn tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị. " Riddle vẫn nhẹ nhàng:
Harry thì thào:
"Không đời nào có chuyện đó!"
Draco thì trợn tròn mắt nhìn, Elizabeth nhíu mày, tay vẫn ấn chặt vết thương đang có dấu hiệu nứt ra của mình, đầu óc đang cố gắng giữ bản thân thanh tỉnh nghĩ cách lấy lại đũa phép và thoát khỏi tên nãy
"Đó là sự thật. Dĩ nhiên là ban đầu con bé không ý thức được mình đang làm gì. Kể ra cũng thú vị. Phải chi mày được đọc những trang nhật ký mới viết của con bé... Những điều con bé ấy viết hay lắm..." Riddle vẫn bình thản nói
Riddle lấy giọng đọc ê a, vừa ngâm nga vừa quan sát gương mặt kinh hãi của Harry
"Tom mến, em nghĩ em đang mất trí nhớ. Khắp áo chùng của em dính đầy lông gà trống mà em không biết làm sao lại như vậy. Anh Tom ơi, em không thể nào nhớ được là em đã làm gì vào cái đêm lễ Hội Ma, nhưng đêm ấy đã có một con mèo bị hóa đá, còn vạt áo trước của em thì không biết tại sao lại dính sơn bê bết. Anh Tom ơi, anh Percy cứ nói em xanh xao hốc hác và trông có vẻ khác thường. Em nghĩ ảnh nghi ngờ em... Bữa nay lại có một cuộc tấn công nữa anh Tom ơi, mà em lại không thể nhớ mình đang ở đâu trong lúc đó... Anh Tom ơi, bây giờ em phải làm gì? Chắc em sắp điên mất, em có ý nghĩ là chính em là kẻ đã tấn công mọi người, anh Tom à! "
Bàn tay Harry nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay cậu bấm sâu vào da thịt. Draco lúc này trừng trừng mắt nhìn.
Riddle cứ nói liên tu bất tận
"Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi. Lúc đó, chính mày, Harry, chính mày đã lượm được cuốn nhật ký và vào cuộc. Không có gì làm tao vui sướng hơn khi mày lượm được cuốn nhật ký của tao. Trong số bao nhiêu người có thể lượm được nó, cuốn nhật ký lại ngẫu nhiên rơi vào tay mày, chính mày, con người mà tao đã háo hức muốn gặp gỡ... Vậy mà mày lại dẫn theo con ranh này cùng thằng nhóc hống hách này đến gặp tao, mà cũng công nhận con nhỏ này nhanh thật, nó suýt cướp lại được đũa phép của mày rồi Harry à" Tom nhìn Elizabeth, cười nói khiến Draco toan muốn chạy lại nhưng Elizabeth dơ tay ý bảo Draco yên tâm. Gã Riddle cũng không còn hứng thú nhìn Elizabeth nữa mà quay ra nhìn Harry
Trông Harry có vẻ đang rất tức giận, cậu phải cố gắng tự kiềm chế lắm mới nói thành lời:
"Tại sao mày lại muốn gặp tao?"
"À, mày biết không, Harry, con bé Ginny kể cho tao nghe đủ thứ về mày, cả tiểu sử hấp dẫn của mày nữa." Riddle đáp
Cái nhìn của Riddle tập trung vào vết thẹo tia chớp trên trán Harry, càng lúc càng trở nên khao khát hơn:
"Tao biết tao phải tìm hiểu thêm về mày, nói chuyện với mày, và nếu được thì gặp gỡ mày. Vì vậy tao quyết định chỉ ày xem vụ bắt giữ thằng ngốc Hagrid nổi tiếng, để lấy lòng tin của mày..."
Harry ngắt lời Riddle, giọng run lên
Bác Hagrid là bạn của tao. Có phải mày đã vu oan giá họa bác ấy không? Tao những tưởng mày bắt lầm, nhưng hóa ra mày... "
Riddle lại bật cười khanh khách:
"Harry ơi, chẳng qua là những gì tao nói ngược với những gì Hagrid nói. Mày thử tưởng tượng coi lão hiệu trưởng già Dippet phân xử thế nào? Một bên là Tom Riddle, nghèo nhưng xuất chúng, mồ côi mà rất dũng cảm, một học sinh gương mẫu của trường, một huynh trưởng... Còn một đằng là thằng Hagrid bự xác mà ngớ ngẩn, cứ cách tuần lại dính vô một chuyện rắc rối nào đó, khi thì tìm cách nuôi người sói con dưới gầm giường, khi thì lẻn vô khu Rừng Cấm để đánh vật với mấy con quỷ khổng lồ... Nhưng tao nhìn nhận là tao cũng có hơi ngạc nhiên khi âm mưu của mình diễn ra tốt đẹp còn hơn cả dự kiến. Tao đã lo là ắt có người nào đó nhận ra rằng Hagrid không thể nào là Người Kế Vị Slytherin được. Tao đã mất suốt năm năm trời để tìm hiểu mọi điều về Phòng Chứa Bí Mật rồi mới khám phá ra lối vào bí mật... Hagrid làm gì có được những chuyện đó cơ chứ! "
Riddle lại mở nụ cười lạnh lùng, nói tiếp:
"Chỉ có thầy dạy môn Biến, lão Dumbledore, dường như tin là Hagrid vô tội. Lão ra sức thuyết phục lãi Dippet giữ lại Hagrid và huấn luyện thành người giữ khóa cho trường Hogwarts. Ơø, tao nghĩ có thể lão Dumbledore đã đoán biết được sự thật... Lão Dumbledore không bao giờ tỏ ra ưa tao như những giáo sư khác..."
Harry nghiến răng:
"Thầy Dumbledore nhìn thấu suốt tim gan mày, tao dám chắc như vậy."
"Ờ, sau khi Hagrid bị đuổi, lão Dumbledore chắc chắn đã để mắt theo dõi tao sát sườn đến bực cả mình. Tao biết là khi tao còn ở trường thì mở Phòng Chứa Bí Mật ra một lần nữa là không an toàn, không khôn ngoan. Nhưng mà tao tốn bao nhiêu năm dài tìm tòi ra nó không lẽ lại để nó chìm trở vào bí mật một cách lãng phí. Nên tao quyết định để lại một quyển nhật ký, lưu giữ tuổi mười sáu của tao trong đó, để một ngày nào đó, nếu may mắn, tao sẽ có thể dẫn dắt một kẻ khác bước theo dấu chân tao và hoàn tất công việc cao của Salzar Slytherin."
Tai Elizabeth đã ù đi vì cái đau nơi vết thương toác ra
" Rốt cuộc mày muốn gì, nói thẳng ra đi" Cô nói, khuôn mặt đanh lại nhìn thiếu niên trước mặt
" Con nhóc này mạnh miệng đó, có vẻ nó còn rất thông minh. Nhìn xem, hai đứa nhà Slytherin lại đi giúp con nhóc nhà Gryffindor" Riddle khinh bỉ hết nhìn Elizabeth lại nhìn Draco
" Tao có điều muốn hỏi mày, Potter"
" Hỏi gì?" Bàn tay Harry nắm chặt lại
"À, làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?" Riddle mỉm cười thích thú
Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ.
"Tại sao mày lại quan tâm đến chuyện tao thoát chết? Voldemort thuộc đám hậu sinh của mày mà..."
Nhưng Riddle đáp, giọng nhẹ nhàng
"Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của tao, Harry Potter à."
Riddle rút cây đũa phép của Harry ra khỏi túi và bắt đầu quơ trong không trung, viết ba từ lung linh:
TOM MARVOLO RIDDLE
Rồi gã vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành:
I AM LORD VOLDEMORT.
Riddle thì thầm:
"Mày hiểu chưa? Đó là một bí danh mà ta đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao? Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao? Không đời nào đâu, Harry. Tao tự tìm ình một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới."
Elizabeth trợn mắt nhìn Riddle, vậy là...đây là Voldemort thực sự chưa chết, hắn chỉ là đang sống ẩn dật chờ ngày quay lại gieo rắc nỗi kinh hoàng lên giới phù thủy
Mãi thì Harry cũng phải thốt nên lời:
"Mày không..."
"Không cái gì?" Riddle chặn họng
Harry thở nhanh:
"Không phải là phù thủy vĩ đại nhất thế giới. Rất tiếc phải làm mày thất vọng, nhưng vị phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là thầy Albus Dumbledore. Mọi người đều nói vậy. Ngay cả khi mày còn hùng mạnh, mày cũng không dám thử tranh giành chiếm đoạt Hogwarts với thầy Dumbledore, thầy đã nhìn thấu suốt tim gan của mày khi mày còn là đứa trẻ học ở trường, và cho đến bây giờ mày vẫn còn sợ thầy, cho dù mày có ẩn náu nơi chốn nào đi nữa..."
Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Hắn rít lên:
"Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão Dumbledore ra khỏi cái trường này nhé!"
"Thầy không đi luôn như mày tưởng đâu!" Harry phản đối
Nhưng Harry vừa dứt lời thì văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Hắn xoay mình nhìn suốt chiều dài Phòng Chứa Bí Mật trống vắng. Tiếng nhã nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống. Thế rồi, khi tiếng nhạc đạt tới mức khiến cô cảm thấy như từng âm thanh đang run lên trong cả khung sườn, thì ánh sáng chợt bừng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất chung quanh.

[Draco Malfoy/ Tom Felton x you][ Nữ nam]Thê nôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ