Tại biệt thự Kim gia, bà Kim vẻ mặt hết sức thoải mái, ngồi trên ghế thưởng thức hương vị trà, nhìn sang cô gái sắp làm con dâu của mình, không khỏi vui mừng trong lòng, xem ra sắp tới đây bà sẽ được nở mày nở mặt với thiên hạ.
"Mẹ, mẫu này thế nào?"
Suhyun ngồi bên cạnh, tay lật lật từng trang mẫu váy cưới do bà Kim chuẩn bị sẵn, rồi dừng trước mẫu váy cưới trắng tinh, hoa thêu một cách tỉ mỉ, nhưng lại vô cùng đơn giản, không rườm rà chút nào.
"Con cứ chọn, không cần hỏi mẹ."
Suhyun nghe bà nói thế, nhẹ gật đầu, mỉm cười.
Cô nhìn từng mẫu váy cưới, trong đầu lúc này tưởng tượng ra viễn cảnh mình và người mình yêu sánh vai cùng nhau vào lễ đường, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau, cùng hứa hẹn. Nhưng tích tắc ngay sau đó, Suhyun mới nhớ rằng chính cô còn không thể biết được Kim Taehyung sẽ bước cùng mình vào lễ đường không hay là như lúc đó, bỏ cô, mặc cho có bao nhiêu người đi chăng nữa, hắn vẫn dứt khoát chạy ra khỏi nơi đó mà đi tìm cô gái hắn yêu, dù cho cô có làm bao nhiêu chuyện để ngăn cản đi chăng nữa.
Từ ngoài cửa, người đàn ông đeo kính bước vào trong, anh thấy Suhyun và bà Kim liền cung kính chào.
"Phu nhân, giám đốc bảo không muốn đi!"
Vừa dứt câu, bà Kim liền nổi đoá, đặt mạnh tách trà xuống bàn, làm trà văng ra tung toé khắp bàn.
"Lại nữa sao? Nó muốn như thế nào đây? Đã cho nó kéo dài thời gian kết hôn rồi, bây giờ lại không chịu đi?"
"Phu nhân bớt giận, chỉ là giám đốc có nhiều công việc ở công ty cần xử lý." anh thư ký luống cuống, vội giải thích.
Suhyun cũng thấy thế, liền lên tiếng.
"Mẹ đừng nóng, để con gặp anh ấy nói chuyện!" bà Kim nghe thế cũng dịu đi phần nào, lập tức cười nhìn Suhyun, gật đầu.
•••
Mấy ngày qua Kim Taehyung chẳng về căn biệt thự Kim gia, cũng chẳng về nhà riêng của hắn, hắn có về cũng sẽ lại gặp mẹ hắn.
Hắn thức dậy sau tiếng chuông điện thoại cứ reo liên tục, bật người dậy, với tay lấy điện thoại trong hộp tỳ của xe.
"Alo?"
Kim Namjoon thở dài bên đầu dây, cuối cùng hắn cũng nghe máy.
"Cậu rốt cuộc ở đâu? Sao gọi lại không nghe máy chứ?"
"Chẳng phải giờ tôi đã nghe máy rồi sao, có chuyện gì?" hắn mệt mỏi, xoa mi tâm, nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, trời đã sập tối, hắn cũng chẳng nhớ là hắn đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khoảng thời gian đó hắn đã đủ mơ một giấc mơ dài.
Người bên kia chưa kịp nói, Taehyung cũng đã đoán được lý do cuộc gọi này, "Lại là mẹ tôi?"
Namjoon khẽ ừ một tiếng, sau đó cũng im bặt đi.
"Cậu không cần phải khó khăn như thế, cậu biết tôi sẽ trả lời thế nào mà, cứ nói tôi không nghe máy là được."
"Cậu không chịu đi thì Suhyun sẽ trực tiếp đến công ty đấy." Namjoon hiểu mọi chuyện sẽ ra sao khi hắn lại tiếp tục không quan tâm chuyện mà mẹ hắn sắp đặt, đã quá nhiều lần cũng đều như thế và Suhyun lại đến công ty gây rối.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồi Ức - kth
FanfictionHồi Ức • Kim Taehyung. ••• "My memory is called him for short." ••• "Taehyung! Anh từng nói rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau, sẽ luôn yêu nhau đến trọn đời." "Em xin lỗi, không cùng anh thực hiện lời nói đó, vì hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau." •...