Quy tắc thi đấu rất đơn giản, cưỡi ngựa chạy hai vòng quanh đường chạy 500m của đường đua, ai đến đích trước thì thắng.
Nghê Bảo Bình đội mũ, đeo miếng bảo vệ đầu gối khuỷu tay rồi dắt ngựa ra, Ninh Ma Dương cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy. Những người khác túm năm tụm ba, hoặc ngồi trên hành lang quanh trường đua hoặc biếng nhác dựa vào lan can làm khán giả.
Với đàn ông mà nói, xem gái đẹp đấu với nhau kích động chẳng khác gì con gái xem con trai so cơ bắp.
Ninh Ma Dương tự cho rằng mình hoàn toàn có ưu thế ở chuyện cưỡi ngựa này, cô ta nhìn Nghê Bảo Bình cười đầy châm chọc, hiên ngang mạnh mẽ xoay người lên ngựa.
Nghê Gia chỉ yên lặng lên lưng ngựa. Năm cô đôi mươi đúng là không biết cưỡi ngựa, còn từng bị ngã, nhưng đó là chuyện của chín năm về trước, là chuyện của kiếp trước rồi.
Tần Bạch Dương tìm một tay quản lý của bãi tập để mượn còi, chờ hai người hai ngựa chuẩn bị sẵn sàng, “Một, hai, ba!”.
Tiếng còi vang lên.
Hai người gần như cùng lúc ra roi đánh ngựa, con ngựa tức thì tăng tốc, phi nước đại trên mặt cỏ.
Ở nửa vòng đầu tiên, chưa phân ra cao thấp, Ninh Ma Dương chỉ vượt hơn một cái đầu ngựa.
Đây là điều cô ta không hề ngờ tới.
Ngựa cả hai người chọn đều là ngựa tốt, nên tính an toàn, độ thuần hóa và thể lực đều tương đương nhau.
Ninh Ma Dương lúc trước mạnh miệng như thế là bởi xưa nay cô ta rất thích cảm giác mạnh, cưỡi ngựa bao giờ cũng phải phi nhanh. Ninh Ma Dương chưa từng gặp cô gái nào phi nhanh hơn cô ta. Song hôm nay, cô ta đã gặp rồi.
Đáng giận hơn nữa là, hễ cô ta tăng tốc, Nghê Bảo Bình cũng tăng tốc bám theo sát nút, không tụt lại chút nào.
Chạy thêm nửa vòng nữa, Ninh Ma Dương đã bị Nghê Bảo Bình ép phải vượt qua tốc độ cao nhất lúc bình thường.
Tuy cả hai đều có vẻ hùng dũng lướt như bay vun vút trên lưng ngựa, nhưng có thể nhìn ra rất rõ ràng, Ninh Ma Dương luôn phải đề phòng Nghê Bảo Bình. Song Nghê Bảo Bình thì trái lại, tự do tự tại một cách kì lạ, bất kể tư thế giục dây cương hay giơ roi ngựa đều rất tự nhiên nhàn nhã.
Ai đứng quanh sân cũng kinh ngạc.
Mộ Dực Thần bất ngờ: “Ninh Ma Kết, em gái cậu trước giờ chưa từng phóng nhanh thế nhỉ?”.
Ninh Ma Kết không tỏ vẻ gì, cũng không trả lời.
Đám Việt Thiên Yết chỉ yên lặng nhìn theo, không bình luận gì. Ngược lại Doãn Sư Tử cười cười: “Đối thủ nhanh như vậy, cô ta cũng đành phải vượt qua cực hạn thôi”.
Tần Bạch Dương quay sang hỏi Tống Song Ngư: “Song Ngư, chẳng phải Bảo Bình không biết cưỡi ngựa sao?”.
Tống Song Ngư còn thấy khó hiểu hơn: “Vâng, tháng trước em và Song Tử dạy cậu ấy cưỡi ngựa, cậu ấy còn bị ngã nữa, từ đó trở đi hễ thấy ngựa là sợ phát khiếp luôn. Song Tử, đúng thế không?”.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Kim Đại Chiến
Fanfiction"Tình yêu chính là một cuộc duyên phận Thời điểm không quan trọng, dù lúc đó bạn bần cùng, xơ xác đến chừng nào. Thân phận không quan trọng, dù lúc đó đó bạn hèn kém và tự ti đến bao nhiêu. Tính cách không quan trọng, dù lúc đó bạn khó ưa ngang ngượ...