Bạn học ở giường đối diện đang thu dọn đồ đạc, còn Tống Song Ngư vẫn ngồi lặng yên bất động. Hiển nhiên là Tống Song Ngư đã đổi phòng với cô bạn kia rồi.
Nghê Bảo Bình thấy sắc mặt Tống Song Ngư lạnh như tiền, đượm vẻ thù hận. Cô không có hứng thú hỏi nguyên nhân, cũng không có hứng thú khuyên bảo cô nàng, nên chỉ im lặng ngồi xuống cạnh bàn mở hộp điện thoại.
Tống Song Ngư đợi một lúc mới nhìn về phía cô, giọng rất nhẹ, nhưng không mềm: "Chẳng trách cậu không nghe điện thoại".
Nghê Bảo Bình không buồn ngẩng đầu lên: "Sau khi mình gửi đoạn video kia cho cậu, Mạc Song Tử đã trộm điện thoại của mình".
Nghe xong câu này, Tống Song Ngư hừ một tiếng, vẻ xem thường hiện lên rất rõ.
Bàn tay của Nghê Bảo Bình hơi khựng lại.
Tống Song Tử chưa bao giờ thế này, trước giờ biểu cảm nào cũng rất tích cực lạc quan. Ồ, cô nàng bị kích thích rồi, muốn thay đổi?
Nghê Bảo Bình cười nhạt, tiếp tục lần sờ di động.
"Mình đã xem đoạn video cậu gửi rồi, Mạc Song Tử là", Tống Song Ngư ngừng lại, không nhịn được tức, "con riêng của bố mình".
Nghê Bảo Bình vẫn thản nhiên: "Ừ".
"Bảo Bình, mình muốn sang nhà cậu ở, nhưng mợ bảo cậu đã đến trường rồi nên mình cũng chuyển đến đây luôn." Tống Song Ngư giải thích.
Nghê Bảo Bình bắt đầu lưỡng lự.
Trước kia, giọng điệu thùy mị ẻo lả của cô nàng khiến cô không chịu nổi, nhưng dù sao cũng đã quen rồi. Giờ cô nàng thay da đổi thịt biến thành phiên bản của Mạc Song Tử khi gặp phụ nữ, nhất thời đúng là khó chấp nhận.
Nghê Bảo Bình hỏi đối phó: "Sao lại chuyển đến ở cùng mình? Để mình an ủi cậu?".
"An ủi hay không chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi!" Tống Song Ngư nhếch môi mà không có ý cười nào, "Không phải cậu không thích Mạc Song Tử sao? Giờ mình với cậu một phe".
Nghê Bảo Bình lắp sim xong, đặt di động xuống, giọng nói bình thường, không hề kinh hãi: "Phe? Xin lỗi, xưa nay tôi vẫn tự lực cánh sinh".
Tống Song Ngư có vẻ khá bất ngờ: "Bảo Bình, sau này mình và Mạc Song Tử không đội trời chung, chẳng lẽ cậu lại không đứng về phe mình?".
"Không!" Nghê Bảo Bình trả lời không chút do dự, rút quyển sách trên bàn bắt đầu đọc.
Tống Song Ngư lại càng hoảng loạn, bên cạnh cô nàng giờ đã chẳng còn ai, chẳng lẽ ngay cả Nghê Bảo Bình cũng...
"Nhưng cậu vốn không thích Mạc Song Tử mà?"
"Đúng thế!" Nghê Bảo Bình đọc sách, "Rất không thích, song tôi đối phó với cô ta, không phải vì cậu". Cô lạnh lùng bổ sung một câu, "Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho cậu".
Tống Song Ngư trút toàn bộ sự tức tối trong lòng xuống đầu Nghê Bảo Bình :"Cậu bỏ đá xuống giếng".
"Dùng sai thành ngữ rồi." Nghê Bảo Bình lật sách, "Tôi không bỏ đá lên người cậu, nhưng cũng không định cất công cứu cậu dưới giếng lên".
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Kim Đại Chiến
Fanfiction"Tình yêu chính là một cuộc duyên phận Thời điểm không quan trọng, dù lúc đó bạn bần cùng, xơ xác đến chừng nào. Thân phận không quan trọng, dù lúc đó đó bạn hèn kém và tự ti đến bao nhiêu. Tính cách không quan trọng, dù lúc đó bạn khó ưa ngang ngượ...