chương 21

2.5K 227 16
                                    

Trời đã về khuya, biệt thự riêng của Lương Xuân Trường chìm trong bóng tối u mịch. Cứ ngỡ bảo bối nhỏ đã ngủ nhưng không ngờ, vừa bước đến phòng khách thì một thân ảnh nhỏ nhắn liền lao đến ôm lấy anh. Anh kéo khóe môi thật ôn nhu, dang tay ôm chặt lấy cậu mà khẽ cười, tay xoa xoa mái tóc nâu mêm

" sao em còn chưa ngủ?"

" em muốn đợi anh!" Quang Hải dụi vào vòng tay ấm áp, thanh âm ngọt ngào vang lên trong lòng người kia

" anh đã bảo đi ngủ sớm, không cần đợi anh mà vẫn hư, thức khuya nhiều em sẽ thành gấu trúc đấy!" Xuân Trường nhịn không được véo má cậu, ngữ điệu mang đầy yêu thương sủng ninh

" không có anh, người ta ngủ không ngon!"

Bị anh véo má phấn nộn đến méo mó, cậu lại giở trò giận dỗi mà đẩy hắn ra, xoay người đi lên phòng chẳng màn đến Xuân Trường phía sau chỉ biết lắc đầu cười khổ. Ở ngoài thương trường lãnh đạm đến đâu chẳng biết, nhưng khi về nhà, nhìn thấy tình yêu bé nhỏ này đều hóa thành yêu thương cưng chiều. Anh bước đến ôm lấy con mèo đang xù lông kia mà vuốt ve, dỗ dành bé con trong lòng

" thôi thôi, anh xin lỗi được chưa?"

Cậu xoay lại đối diện với anh, đôi môi đỏ mong chu lên. Lương Xuân Trường nhìn người trước mắt mà cười khổ. Cậu hiện tại chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng phủ ngang đùi, đến cả quần cũng chẳng thèm mặc, chỉ mặc duy nhất chiếc boxer màu đen bên trong. Cổ áo rộng trễ xuống lộ hai đôi xương quai xanh gợi cảm. Đôi mắt anh mờ dần bởi dục vọng, đôi tay nhanh chóng siết lấy cậu, ôn nhu đặt lên cánh anh đào kia một nụ hôn, say sưa ngẫu nghiến. Quang Hải cũng đáp lại anh, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ nam nhân, kéo anh xuống gần mình hơn. Cả hai cứ day dưa như vậy lên đến tận phòng. Ngã ra giường, anh mạnh mẽ giật phăng chiếc áo sơ mi của cậu, để lộ ra làn da trắng sứ thoang thoảng mùi thơm sữa tắm nhè nhẹ. Ánh trăng bạc nhòe nhoẹt lại chẳng thể che dấu khuôn mặt kích tình của người trên giường đang cuồng nhiệt. Xuân Trường hôn xuống vầng trán rịn mồ hôi, yêu thương mà thì thầm

" bảo bối, anh yêu em!"

___

Biệt thự riêng của Quế Ngọc Hải khi đêm đến liền chìm trong yên ắng đến lạnh người. Hắn trở về nhà với vẻ ngoài u tối. Cả người tỏa đầy hàn khí khiến những người hầu xung quanh muốn hỏi hạn cũng lo sợ mà không dám cất tiếng. Đi ngang qua phòng cậu, hắn chậm rãi mở cánh cửa bước vào trong.

Cậu đang ngủ!

Từ khi nào việc ngắm nhìn cậu ngủ lại thấy hắn cảm thấy yên bình đến lạ. Mọi mệt mỏi, hận thủ đều được xua tan khi nghe tiếng thở đều đặn cùng khuôn mặt xinh đẹp đến dụ hoặc kia. Cởi bỏ vài cút áo trên cùng hắn khẽ năm xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy cậu, nhằm ngay đổi môi hồng nhuận kia mà hôn xuống. Đỏ giống như một thói quen, trước khi ngủ hắn đều hôn cậu, hôn đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Ôm con người kia vào lòng, mùi hương dưa lưới tỏa ra làm tâm tình hẳn thoải mái thêm chút ít. Bên vành tai cậu, hắn ngập ngừng rồi lại nhỏ giọng thốt ra

" ngủ ngon!"

Văn Toàn khẽ cự quậy, theo thói quen quay sang ôm lấy hẳn, nép vào lồng ngực kia mà đi vào giấc mộng. Ánh trăng bạc bên ngoài cũng dịu dàng chiếu vào bức tranh tuyệt đẹp kia. Trên chiếc giường lớn, hai chàng trai ôm lấy nhau. Một người nhỏ nhắn với mái tóc hồng quen thuộc, một người lãnh đạm, lạnh lùng với nụ cười ôn nhu trên môi.

cv | em là của riêng tôi | 0309 • 0619 | hoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ