Quế Ngọc Hải hướng mắt nhìn cô gái ngồi ở phòng khách, đôi mày rậm khẽ cau lại. Hắn tiêu soái bước xuống với vest đen quen thuộc. Lâm Y Vân thấy thân ảnh cao lớn kia liền chạy đến sà vào lòng anh, nũng nịu nói:
"anh à, người ta đợi anh cả buổi đấy! chúng ta đi ăn sáng thôi!"
Quế Ngọc Hải cũng không phản kháng, chậm rãi cùng Lâm Y Vân khoác tay bước ra khỏi biệt thự. Văn Toàn từ trên lầu bước xuống thấy hình ảnh kia liền cười một cái khinh bỉ. Lồng ngực trong chốc lát âm ỉ đau.
Hắn ta xem cậu là cái gì ? Công cụ làm ấm giường à hay là một món đồ chơi tạm thời? Mỗi đêm đều hành hạ cậu đến thở không ra hơi. Ban ngày thì đi qua lại với mấy cô gái đỏng đảnh kia. Thấy cậu cứ đứng ngơ ra đó, quản gia Chu liền bước đến vỗ vai cậu:
"Văn Toàn à, cháu sao vậy? không khỏe sao?"
"à không! cháu không sao!"
"vào ăn sáng đi!"
Cậu cười nhẹ sau đó cùng ông bước vào nhà bếp. Sau khi ăn xong, cậu rót cốc nước sau đó bước lên phòng. Ngủ một giấc thôi. Cả đêm qua có ngủ được với tên ác ma đó đâu! Cậu bước lên từng bậc thang, nỗi đau khó nói kia cứ dày vò cậu. Mở cửa phòng, cậu một mỏi nắm xuống giường. Khóe môi kia khẽ giương lên nở ra một nụ cười nhạt nhẽo. Lúc trước dù khó khó khăn cách mấy cậu vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua. Bây giờ, chỉ đi thôi mà cũng khó khăn như vậy. Cậu cũng không biết mình trở nên bất lực từ khi nào. Mỗi lần đối diện với hắn, cơ thể này đều trở nên mềm nhũn. Con ngươi đen huyền kia luôn xoáy thẳng vào tâm can cậu. Hắn cứ như vừa đấm vừa xoa khiến cậu chẳng thể phản kháng lại được.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường mãi vẫn không ngủ được. Thôi thì đi dạo tí vậy!
Tuy cái đau âm ĩ kia vẫn còn nhưng cậu vẫn vui vẻ vì xung quanh cậu hiện tại chỉ là bầu trời xanh, không gian thoáng mát khiến tâm hồn cậu trở nên thanh thản hơn. Ngồi ở trên đồi, cậu say mê nhìn ngắm mọi vật xung quanh. Đôi mi dày nhẹ nhàng khép lại, cơ thể hoàn toàn thả lỏng tận hưởng những điều tuyệt vời mà thiên nhiên mang lại.
Cậu cứ như vậy mà ngủ quên ở đấy. Khi tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông xuống, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. Văn Toàn gật mình dụi dụi mắt. Đã trễ như vậy rồi sao?! Về thôi. Đôi chân dài thẳng tắp thong thả bước trên đường, lâu lâu lại còn nghêu ngao vài câu hát. Nhìn vào chẳng ai biết đây là một sát thủ lạnh lùng và u ám đâu mà lại nghĩ cậu là mỹ nhân nơi nào. Bằng chứng cho điều đó chính là tất cả các mắt của người đi đường đều ghim vào cậu. Văn Toàn vì bị những ánh mắt kia châm vào liền khó chịu, bước đi cũng dần nhanh hơn. Bỗng cậu gặp một thân ảnh quen thuộc, là hắn - Quế Ngọc Hải. Hắn đang cùng cô gái hôm qua đang bước vào một khách sạn năm sao gần đó. Đôi mắt ngưng trọng nhìn theo bóng hình hắn, cậu cứ ngây ngốc như vậy đến khi hai người kia khuất mất sau cánh cửa mới hoàn hồn. Văn Toàn vò tóc, cậu vừa bị cái gì vậy? Nhanh chân rời đi, cậu không muốn thấy mặt hắn nữa. Thấy bóng lưng cậu quay đi, trên môi hắn bỗng hiện ra một nụ cười khó hiểu.
Cậu dừng chân ở một quán Bar. Đôi chân không kiên dè mà bước vào trong. Vừa đến cửa thì âm thanh lớn đến nhức tại đã truyền đến bên tai cậu. Cánh cửa vừa mở, các cặp mắt của bọn người kia lại dán lên cậu. Các cô gái thì thay phiên nhau muốn đến tiếp cận cậu. Những nam nhân xung quanh cũng không khỏi liếm môi, giương ánh nhìn gian tà hướng về thiếu niên ngon ngọt trước mắt. Ngồi ở quầy, Văn Toàn chậm rãi nốc cạn từng ly rượu. Trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, như bị một đàn kiến vây quanh gặm cắn. Cậu không biết hiện tại mình bị hắn xem là cái gì? Cậu không thể trốn thoát khỏi hắn! Mà ở lại đây, cậu lại thấy bản thân mình thật nhơ nhuốc khi bị hắn triền miên mỗi đêm. Mọi thứ trở nên hỗn loạn trong cậu. Khẽ cười, Văn Toàn từng nhịp nâng ly rượu lên rồi uống uống cạn. Chất lỏng đắng chát rót vào khiến cậu nhanh chóng choáng váng vì say. Bỗng một tên bặm trợn cợt nhã bước đến vuốt ve má cậu, dâm tà cất tiếng
"em trai, đi với anh đây được không?"
"buông!" Cậu lạnh nhạt đáp lại
"ngữ khí cũng cao đấy! đi với tụi anh một đêm đi, anh hứa em không chịu thiệt thòi đâu!"
Gã cười thích thú, đôi tay bẩn thỉu cả gan đặt lên đùi cậu sờ mó. Ngay lập tức liền bị Văn Toàn nằm lấy cổ tay bẻ ngược ra sau. Đôi chân dài nâng lên một cước đá mạnh phía sau gối khiển gã lập tức quỵ xuống đất. Lạnh nhạt nhìn kẻ quỳ dưới chân mình, Văn Toàn không nhanh không chậm cất tiếng
"biến ngay cho tao!" Chất giọng trong trẻo ban đầu lại vì rượu mà trở nên lè nhè
Cậu buông tay tên kia ra, tiếp tục ngôi lên ghế nâng ly rượu uống cạn. Những tên đàn em của hãn thấy chuyện vừa rồi liền tức giận kéo đến đứng bao vây cậu. Bỏ ly rượu trên tay xuống, cậu hướng mấy tên kia cười một cái khinh bỉ. Văn Toàn vì say mà trước mắt lúc mờ lúc mịt, mọi thứ bắt đầu chao đảo. Tên lúc này bị cậu đánh liền tiến đến, nhắm má cậu mà đấm một cái. Văn Toàn nhận một cỗ đau nhức nơi khỏe môi, liền tức giận vung tay đáp trả. Cả quán bar một phen nhốn nháo. Bỗng ở phía sau vang lên một âm thanh lạnh người. Tiếng súng làm cho những người trong quán hoảng sợ mà kéo nhau thu lại một góc. Và tên vừa rồi đánh Văn Toang hiện tại đã ngã ra sàn với vũng máu loang lỗ trên bắp tay rắn rỏi đầy hình xăm. Mấy tên đàn em khi thấy hắn - Thiếu chủ của Hắc Long liền lo sợ mà quỳ xuống cầu xin. Ngu xuân chọc nhằm người rồi!
Quế Ngọc Hải không nói gì chỉ hướng đàn em phía sau mà xử lí. Bước đến cạnh cậu, thấy khóe môi kia rỉ một ít máu mà không khỏi xót xa. Bể lấy cơ thể say mềm kia , hắn quay sang những người quỳ ở dưới sàn nhà mà cất tiếng nói
"còn dám động đến người của tôi, thì đừng đừng trách tại sao không nương tình!"
Nói rồi, hẳn lạnh lùng bể cậu bước ra xe. Để cậu nằm ở ghế sau, hắn tự tay lái xe trở về biệt thự. Đặt nhẹ nhàng cậu lên giường, hắn chậm rãi rửa vết thương ở khóe môi cho cậu. Tiện tay thay quần áo cho cậu để xem xét xem ngoài vết thương trên môi ra thì còn nơi nào bị thương nữa hay không. Khi xác định hoàn toàn không có thì hắn mới an tâm mà nằm xuống bên cạnh, ôm cơ thể kia vào lòng. Mọi cử động từ đầu đến cuối đều tuyệt đối nhẹ nhàng, không đánh động đến người đang say giấc vi hơi men kia. Văn Toàn cảm nhận được hơi ấm, cơ thể vô thức quay sang tựa vào bờ ngực rắn chắc, tay cũng vòng qua ôm lấy hắn. Chiếc đùi thon gọn cũng vô tình vô ý ma sát vào nơi nhạy cảm của hắn. Quế Ngọc Hải nhìn cậu, mi tâm cau lại. Qua khẽ răng thì thầm
"đừng có khiêu khích tôi. cậu mà không bị thương thì đã không yên ổn như vậy đâu! "
Cố gắng kìm nén dục vọng trong người, hắn an tĩnh mà ôm cơ thể nhỏ bé kia mà chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại với sự yên tĩnh ở đây thì ở khách sạn, Lâm Y Vận tức đến nghiên răng nghiến lợi. Thật sự lâu lắm rồi hắn mới cùng cô vui vẻ. Nhưng không biết vì cái gì liên rời đi không một tiếng nói. Chẳng lẽ đã có người khác sao Không thể đâu, người như Ngọc Hải không phải muốn bám là băm!
Quế Ngọc Hải chỉ có thể là của riêng cô. Của riêng một mình Lâm Y Vân này thôi! Tốt nhất đừng để cô biết được có người nào đã quyến rũ hắn, nếu không
sẽ không xong với cô đâu!//
hỏi nhỏ nèeee, sao mấy bà biết đến truyện của tui vậyyy
BẠN ĐANG ĐỌC
cv | em là của riêng tôi | 0309 • 0619 | hoàn
Fanficquế ngọc hải × nguyễn văn toàn lương xuân trường × nguyễn quang hải chuyển ver có sự cho phép của tác giả! 📎bản quyền thuộc về @naucon fic gốc: https://my.w.tt/IXLJ7zatOY