10 NĂM SAU
Cái ráng vàng của hoàng hôn nhuộm đỏ một tầng chân trời, trên đường vắng là thiếu niên khoác áo trùm kín đầu, cuốc bộ nhanh chóng tiến về phía Lâu đài sát thủ. Bước vào phòng tắm, người con trai kia cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen to sụ, để lộ ra mái tóc màu bạc kim nổi bật. Đó không ai khác chính là Văn Toàn. Cậu mệt mỏi nhìn mình trong gương. Mỗi ngày cậu đều ngắm nhìn bản thân thật kĩ. Cậu biết mình đã lớn lên từng ngày ở nơi đây, mọi thứ trong mười năm qua chẳng hề thay đổi đối với cậu. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ sống như thế này suốt thời gian qua. Ban đầu chính là kháng cực, cậu không biết mình vì sao mình phải luyện tập. Thế nhưng dần lớn, cậu dần nhận ra. Nếu cậu không luyện tập thật tốt, thì cậu sẽ phải đứng dưới chân bọn người ở đây.
Điều đó cậu không bao giờ được để nó xảy ra...
Vì cậu vẫn còn món nợ Nguyễn gia chưa trả được!
Sau khi tẩy rửa hết những thứ dơ bẩn trên người mình, Văn Toàn nhanh chóng bước ra ngoài thay quần áo. Rồi ngã người ra giường, rất nhanh sau đó đã ngủ mất. Cậu muốn ngủ, muốn thật nhanh đi đến ngày mai. Vì ngay mai, chính là ngày kết thúc mười năm luyện tập của cậu!
___
Sáng hôm sau, tại một vùng đất rộng lớn phía sau khu huấn luyện. Xung quanh được bao kín bởi lưới sắt. Văn Toàn chậm rãi bước vào. Trên người vẫn là màu đen u ám hằng ngày vì cậu vốn chẳng còn thấy màu sắc nào nào cách đây mười năm trước rồi. Cậu hướng đến phía bàn vũ khí, chọn cho mình một thanh kiếm sắc bén nhất sau đó đứng vào hàng ngũ. Ở bục trên cao, một người phụ nữ quyền lực đang ngồi ở đấy, yêu thương vuốt ve chú mèo trắng trên tay, Trần Lâm cúi đầu thông báo
"cát tỉ, đã đến đầy đủ!"
Bà vẫn bình thản như không, hướng đến tất cả mọi người bên dưới, cất tiếng thật rõ ràng
"sau quá trình luyện tập ta đã chọn ra được 20 người xuất sắc nhất. và hôm nay, các ngươi sẽ đấu với nhau để tìm ra tân sát thủ. nên nhớ, khi vào bên trong lồng sắt kia, các ngươi không thể trốn chạy, không thể đầu hàng mà chỉ có thể hạ gục đối phương. vì nếu không chiến đấu, người chết sẽ không ai khác chính là bản thân các ngươi. vì vậy, hãy dùng hết tất cả những gì mà mình luyện tập trong thời gian qua để giữ lại mạng sống cũng như bước đến vị trí tân sát thủ này! và ai bước vào trước, người đó sẽ đấu với từng người còn lại! bây giờ thì, bắt đầu đi!"
Cả nhóm đứng yên lặng một lúc lâu, Văn Toàn trong mảng yên lặng đó lại cầm thanh kiếm bước đi trước. Thấy cậu như vậy, mấy tên kia cũng hầm hổ bước vào. Mọi người bên ngoài chăm chú theo dõi trận chiến bên trong. Và chỉ một lúc, cậu đã đã được năm người. Đôi mắt cậu sắc lạnh nhìn kẻ thất bại nằm dưới chân mình. Bên ngoài, những người còn lại cũng nhanh chóng xông vào. Những tên kia luôn ra những đường kiếm chí mạng nhằm hạ gục cậu, nhưng thân hình nhỏ nhắn kia nhanh chóng né tránh và thuận thế vung một đường kiếm ngang yết hầu của đối thủ khiến hắn nhanh chóng ngã nhào ra đất và chết ngay sau đó. Tên còn lại cũng trong phút chốc bị cậu đánh bại.
BẠN ĐANG ĐỌC
cv | em là của riêng tôi | 0309 • 0619 | hoàn
Fanficquế ngọc hải × nguyễn văn toàn lương xuân trường × nguyễn quang hải chuyển ver có sự cho phép của tác giả! 📎bản quyền thuộc về @naucon fic gốc: https://my.w.tt/IXLJ7zatOY