Nhấc điện thoại, cậu nhẹ giọng hỏi
"alo?"
"cậu là Quang Hải?" Bên kia vang lên một giọng nói âm trầm lạnh đến rợn người
"phải...! anh là ai? "
" Quế Ngọc Hải!"
Cậu nhất thời kinh động đứng ngây ra. Ngọc Hải tìm đến cậu là để làm gì? Đôi môi đỏ hồng ngập ngừng, lòng đầy lo lắng mà hỏi
"anh tìm tôi có việc?"
"tôi có chuyện muốn nói với cậu. chiều nay 2h tại quán cafe Rain."
Nói rồi lại lạnh lùng cúp máy làm cậu một phen đổ mồ hôi hột. Hắn hẹn cậu có việc gì chứ? Cậu trước đây từng nghe qua hắn nhưng chưa hề gặp dù chỉ một lần. Hôm nay hắn lại đích thân tìm cậu. Cậu đã làm gì đắc tội sao?
Đúng giờ hẹn, Quang Hải thầm lo lắng bước vào quán. Quế Ngọc Hải chọn cho mình một căn phòng riêng ở bên trong ngồi đợi cậu. Cánh cửa mở ra, cậu ngay lập tức bị khí thế bức người kia làm cho toàn thân lạnh toát. Ngồi xuống đối diện, hắn hướng cậu nói
"cậu dùng gì ? "
Chọn cho mình một thức uống, cậu qua sang liền bắt gặp ánh mắt sắc bén kia. Ngọc Hải nhìn cậu khẽ cau mày
"tôi đáng sợ lắm hay sao?"
"k.. không phải?" Cậu đáp lại
"tôi hẹn cậu ra đây là để nói về chuyện của Xuân Trường"
"chuyện của anh ấy, tôi không muốn biết."
Khi nghe nhắc đến tên người kia, trong lòng cậu một trận đau đớn. Cậu không muốn nghe bất kì điều gì về người con trai đó nữa.
"cậu ít nhất cũng phải nghe cậu ta giải thích một lần. có nhiều thứ cậu nhìn thấy như vậy nhưng thật sự nó chẳng hề đơn giản như cậu nghĩ!"
"ý anh là sao?" Cậu bắt đầu tò mò về câu nói vừa rồi của người kia
"cậu thật sự Xuân Trường như vậy? Nghĩ cậu ta là người bạc tình bạc nghĩa, sau khi tôi mất đi liền qua lại với con gái của nhà họ Lâm, lừa gạt cậu, phản bội tôi?"
"..." Quang Hải nhất thời ngây người bởi câu nói của đối phương, trong lòng bỗng chốc vài tia hối hận
"mọi chuyện chính là kế hoạch của tôi. sau khi bị tai nạn, tôi phải qua nước ngoài điều trị. cậu ấy ở lại giúp tôi theo dõi Lâm thị, đợi đến lúc ra tay. và tôi cũng không ngờ rằng, cậu ấy vì nhiệm vụ của tôi giao cho mà hy sinh cả tình yêu của mình... jôm nay, tôi đến đây là để giải thích cho cậu hiểu rõ. còn bây giờ, tôi có việc rồi!"
Nói xong liền nhấc người rời khỏi, để lại cậu lặng người ở đấy.
Thì ra thời gian qua cậu đã hiểu lầm anh, trong lòng bỗng chốc đau đớn đến kì lạ. Anh thời gian qua đã đau khổ, mệt mỏi như vậy còn phải chịu sự dày vò vô hình của cậu. Nhớ lại khuôn mặt gầy gò của anh, tâm lại một khắc đau nhói...
Quế Ngọc Hải rời khỏi quán, tâm tình dễ chịu hơn chút ít mà thở hắt ra. Làm được một việc nhỏ giúp cho người bạn thân, hắn vui vẻ mà khẽ nhếch khóe môi, nở ra nụ cười khó thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
cv | em là của riêng tôi | 0309 • 0619 | hoàn
Fanfictionquế ngọc hải × nguyễn văn toàn lương xuân trường × nguyễn quang hải chuyển ver có sự cho phép của tác giả! 📎bản quyền thuộc về @naucon fic gốc: https://my.w.tt/IXLJ7zatOY