Trước cửa Bình Giang hầu, nhị cữu và đại cữu mẫu đã chuẩn bị xuất phát. Con đường xa xôi, lại mang theo nữ quyến, tự nhiên là muốn xuất phát sớm, tận lực không đi đường vào ban đêm.
"Cữu cữu, cữu mẫu, đi đường cẩn thận." Lâu Cảnh nhìn hai vị thân nhân, thật không nỡ để họ rời đi.
Từ Triệt vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, "Ngươi cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện gì rắc rối là phải báo ngay cho ta, gặp phải việc không thể giải quyết thì cứ đến Lĩnh Nam. Những cái khác thì nhị cữu cũng không có bản lĩnh gì, nhưng còn có cây thương này, nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Lâu Cảnh gật gật đầu, tự tay mặc áo choàng cho nhị cữu, trời đã sắp vào đông, một đường rong ruổi cưỡi ngựa, mặc áo choàng có thể chắn bớt ít nhiều gió lạnh.
"Trạc Ngọc a!" Đại cữu mẫu nắm lấy bàn tay Lâu Cảnh, luôn mãi thở dài, lại dặn dò: "Ngươi và Mân vương điện hạ, nếu làm quân thần thì có thể, trước giờ ngươi vẫn luôn có chủ ý, tự quyết, chỉ là... Cữu mẫu vẫn cảm thấy, ngươi nên cưới một hiền thê, vì Lâu gia kéo dài hương khói."
Lâu Cảnh cong môi cười khẽ, "Việc này ta đều có chủ trương, cữu mẫu cứ yên tâm đi."
"Aiz, làm sao ta có thể yên tâm đây?" Bình Giang hầu phu nhân lo lắng không thôi, mắt thấy mùa đông đã sắp đến, bên người Lâu Cảnh vẫn không có ai chăm sóc khi ấm lạnh: "Có chút việc ta không tiện nói, hôm nay không có người ngoài, ta muốn nói thẳng."
Buổi sớm, Lạc Đường phường vô cùng yên tĩnh, bọn họ đứng trước cánh cửa rộng lớn của phủ Bình Giang hầu, gió cuối thu xào xạc, cách năm bước bên ngoài liền nghe không rõ lời người khác nói, cũng không cần lo lắng người khác nghe trộm."Cữu mẫu cứ nói, đừng ngại." Lâu Cảnh đỡ đại cữu mẫu lên xe ngựa, để nàng ngồi bên ngoài mui xe cùng hắn nói chuyện.
"Mặc dù ngươi đã được gả cho Thái tử, nhưng đó là vì tình thế bức bách." Đại cữu mẫu nhìn Lâu Cảnh, có chút buồn bã, "Cữu mẫu vẫn hi vọng ngươi có thể an an ổn ổn mà sống qua ngày, không cầu quyền khuynh triều dã, chỉ cầu trường mệnh trăm tuổi. Nếu phụ thân ngươi không để bụng, cữu mẫu sẽ làm chủ mai mối cho ngươi một hôn nhân tốt."
Lâu Cảnh giật mình, không dự đoán được cữu mẫu sẽ nói như vậy. Có lẽ cữu mẫu đã nhìn thấu hắn và Tiêu Thừa Quân còn có chút "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng", lo lắng hắn vì quyền thế mà phải ủy thân cho người nọ, không khỏi bật cười. "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" là không sai, chẳng qua hiện giờ là Mân vương điện hạ ủy thân cho hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể cưới vợ được.
Nghĩ vậy, Lâu Cảnh kéo vạt áo quỳ xuống đất, ngửa đầu nhìn cữu mẫu nói: "Cháu thật không muốn lừa gạt cữu mẫu, hiện giờ trái tim cháu đã thuộc về y, nếu một ngày kia có thể thực hiện được ước nguyện, Cảnh vẫn sẽ gả cho người ấy."
Bình Giang hầu phu nhân hít sâu một hơi, "Nghiệp chướng!""Có chí khí!" Nhị cữu Từ Triệt đứng ngay phía sau, tiến đến vươn một tay kéo Lâu Cảnh đứng dậy, xoa xoa đầu hắn một phen, "Nam nhi tốt là phải yêu ghét rõ ràng, không muốn cưới vợ liền không cưới, vô duyên vô cớ xúc phạm nữ tử nhà khác là tuyệt đối không được."
"Nhị thúc, ngươi đừng có lửa cháy lại đổ thêm dầu!" Bình Giang hầu phu nhân nghe vậy càng sầu, "Thôi, ta quản không được hai người các ngươi! Việc của bản thân, ngươi tự quyết định đi." Nói xong, cữu mẫu thở dài chui vào trong xe ngựa, buông màn che, không nói chuyện với hai người nữa.
Lâu Cảnh trừng mắt nhìn Từ Triệt bên cạnh. Không ai biết vì sao nhị cữu luôn không chịu cưới vợ, nghe nói đại cữu còn từng vác gậy đánh nhị cữu vài bận mà vẫn không ép được hắn mặc áo tân lang.
Từ Triệt bị cháu trai nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, xoay người lên ngựa, đem ngân thương vung lên, đặt ở bả vai, vỗ vỗ vai Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh sửa sang lại đầu tóc bị nhị cữu xoa đến rối tinh rối mù, cũng nhảy lên một con ngựa, đưa tiễn hai người họ ra ngoài thành hơn mười dặm, tận đến khi Từ Triệt không kiên nhẫn đuổi về mới ngậm ngùi đứng lại nhìn theo.
Trở lại kinh thành, Lâu Cảnh đi đến Bắc Nha, ở lại chừng nửa canh giờ. Sau khi điểm danh xong, hắn liền quay trở lại Chu Tước đường, thay bộ quần áo đầy bụi đất trên người, ăn sơ qua một chút, mang theo thuốc bổ và dược liệu bước ra cửa, vừa vặn đụng phải Chu Tung chạy đến tìm.
"Có người đề nghị Mân vương tiếp quản việc này." Chu Tung nhìn sắc mặt Lâu Cảnh, thấy hắn không có gì dị thường, liền yên tâm nói tiếp: "Bất luận là Công bộ hay Mân vương tiếp nhận việc này, chúng ta đều có thể tham gia vào một chân. Nhưng nếu để Thẩm Liên cướp được, chỉ sợ là một chút canh chúng ta cũng không có mà uống đâu."
Lâu Cảnh đang sốt ruột muốn gặp phu quân nhà mình nên không kiên nhẫn nghe Chu Tung dài dòng, liền chặn họng: "Ta đều có chừng mực, chuyện làm ăn này ngươi cứ định đi, không cần lo lắng. Bây giờ quay về nha môn ngay, nếu không ta phạt ngươi cái tội trốn việc đấy!"
Chu Tung chửi thầm hắn một câu, 'cũng không biết là ai mới là người trốn việc đây?' Đành hậm hực xoay người trở lại Bắc Nha.
Lâu Cảnh trực tiếp bước vào cửa chính của phủ Mân vương. Người gác cổng nhìn thấy thế tử An quốc công vừa mới đến đây hôm qua, không khỏi có chút kinh ngạc, "Thế tử, ngài đây là?"
"Nghe nói thân thể điện hạ khó chịu, ta đặc biệt đến thăm." Lâu Cảnh giơ giơ lộc nhung trong tay, vô cùng nghiêm trang nói.
Quản gia đã đặc biệt nhắc nhở qua, nếu thế tử An quốc công đến đây, vào bất cứ thời điểm nào cũng không được ngăn đón, người gác cổng tự nhiên là không dám nhiều lời, mở cửa cho hắn đi vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quân Vi Hạ
Ficción GeneralTác giả: Lục Dã Thiên Hạc Thể loại: Cổ trang - Trạch đấu - Cung đấu - Đế thụ - Ấm áp - 1×1 - HE Nhân vật chính: Lâu Cảnh, Tiêu Thừa Quân Lâu Cảnh bị phụ thân đánh gần chết, ngạnh nâng vào Đông Cung. Làm thái tử phi, chính là đoạt đi tước vị, chặt đứ...